*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hứa với em đi Thương Sùng, sau này mặc dù phát sinh bất cứ chuyện gì anh không được mạo hiểm vì em. Chúng ta là một thể, không ai có thể sống thiếu ai.”
Thương Sùng nắm chặt tay Sở Niệm, gật đầu. “Không thể rời xa nhau, nếu mất đi em thì anh cũng không còn muốn sống nữa ---- nha đầu, chúng ta… kết hôn đi!”
Thương Sùng đột ngột nói làm Sở Niệm cảm thấy khiếp sợ, không dám tin mở to hai mắt, không rõ vì sao ngay lúc này hắn lại đề cập tới chuyện này.
“Thương Sùng, không cho anh nói giỡn!”
“Anh không đùa.” Thương Sùng hôn lên mu bàn tay Sở Niệm, nhìn vào đôi mắt cô đầy nghiêm túc nói. “Anh từng nói lúc em tốt nghiệp thì chúng ta kết hôn, nhưng mà nha đầu… lúc này anh không muốn đợi nữa.”
“Lần đầu tiên cự tuyệt em vì sợ em chưa nghĩ cẩn thận, sợ em chỉ là xúc động nhất thời. Lần thứ hai cự tuyệt, cũng vì anh muốn em trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Anh không giống như những người khác, chỉ chọc cho em vui vẻ ngọt ngào, anh chỉ yêu em, thậm chí yêu em nhiều hơn em có thể tưởng tượng.”
Đã tìm kiếm em vô cùng khổ cực, anh đã yêu em suốt mấy ngàn năm qua.
‘Còn có thời gian’ bốn chữ này, chính là anh dùng bốn chữ này để tự an ủi mình trong những năm tháng đằng đẵng cô độc.
Chính là, nha đầu, anh không muốn đợi nữa.
Nếu như trước sau gì em cũng sẽ rời xa anh, như vậy Thương Sùng ta nguyện để em hận anh cả đời.
Cũng không để ý tới cảm xúc trong ánh mắt Sở Niệm, Thương Sùng xuống giường, quỳ một gối ở trên mặt đất.
“Anh biết cầu hôn như vậy có chút quá bất ngờ và đơn giản, nhưng mà Sở Niệm, anh thật sự nghiêm túc. Anh yêu em, dáng vẻ mơ màng, thần kinh thô. Anh cũng yêu em không biết nấu cơm nhưng lại tình nguyện mua đ ủ loại đồ ăn sáng cho anh. Anh không biết hạnh phúc trong mắt người khác là gì, nhưng mà anh biết, chỉ cần có em bên anh thì anh mới cảm thấy hạnh phúc. Chúng ta vốn là một, anh cũng thật sự không thể sống thiếu em.”
“Anh hứa với em, về sau mỗi ngày đều đối xử thật tốt với em. Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, Thương Sùng anh nhất định sẽ tặng em một gia đình khiến em luôn an tâm.”
Vì trong phòng bệnh vẫn còn bệnh nhân khác và người nhà, nên cả phòng sau khi nghe Thương Sùng thổ lộ chân tình thì sôi nổi vỗ tay, náo nhiệt kêu Sở Niệm nhanh đồng ý với hắn.
Bên tai là âm thanh huyên náo của mọi người, Sở Niệm giật mình nhìn Thương Sùng, trong đầu cô toàn những lời mà hắn đã nói.
Một lúc sau, cô gật đầu.
Nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời mùa xuân, ấm áp và khiến tim đập rộn ràng.
“Em đồng ý!”
Thương Sùng kích động, đứng lên ôm cô vào lòng.
Cảm giác huyết mạch sôi trào đã lâu không cảm nhận được.
Coi như anh ích kỷ, nha đầu, anh chỉ mong em luôn nhớ kỹ anh.
Không còn tâm trạng ở lại phòng bệnh, Thương Sùng quay sang nói cảm ơn với những người xung quanh, xoay người kéo Sở Niệm ra ngoài.
Sở Niệm khuôn mặt đỏ rực có chút khó hiểu cau mày, nhìn theo Thương Sùng hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu vậy? Thương Sùng, anh phải thông cảm cho con tim non nớt của em nha.”
Thương Sùng vẫn tiếp tục bước đi, từng bước dứt khoát trả lời: “Quay lại Mộ Thành, mua nhẫn cưới.”
“Nhưng quần áo anh còn ở bệnh viện…”
“Kệ nó!” Thương Sùng nói. “Với anh lúc này không gì quan trọng bằng em!”
…
Mộ Thành
Cẩm Mặc còn đang bàng hoàng, hắn nhìn Hoa Lệ phấn khởi hoan hô, hắn mới ý thức được điều chủ nhân vừa nói trong điện thoại là sự thật.