*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhưng mà cái gì?” Thương Sùng cau mày, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lạnh đến rợn người.
Bác sỹ bị Thương Sùng hỏi làm cho run lập cập, ông rũ mắt mím môi nói
“Thân thể cô gái kia thật sự không có vấn đề gì lớn, nhưng khi tôi kiểm tra cho cô ấy… vậy mà phát hiện đồng tử đang … bắt đầu tan rã.”
Đồng tử tan rã là đặc thù chỉ xuất hiện ở trên người sắp chết, cô gái kia như bây giờ, rõ ràng là trong lòng gặp phải đả kích thật lớn, cho nên mới sẽ mất đi ý chí cầu sinh.
Dược phẩm dù tốt cách mấy cũng chỉ là phụ trợ, nếu không có ý chí muốn sống thì dù có muốn… cũng không thể cứu.
Thương Sùng nghe lời này thân hình cứng lại, hắn cau mày rồi nhanh chóng đi đến bên giường Sở Niệm.
Y tá chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai đến vậy, nhưng khi nhìn lại vẻ mặt của hắn thì không còn tâm trạng nào mà hoa si nữa.
Trong lòng hắn lo sợ, vì Sở Niệm mà đắp chăn…
“Bác…bác sỹ Lý…chúng ta đi được chưa?”
Tuy nói như vậy không đúng như y đức, nhưng người đàn ông kia thật sự dọa người!
Bác sỹ chần chờ, một lúc sau mới dùng ánh mắt ý bảo y tá tạm thời không cần nói chuyện.
Trước mắt Hoa Lệ biểu tình còn xem như bình thường, chỉ là… bác sỹ nhìn đồng hồ rồi nhìn Thương Sùng.
Hoa Lệ lo lắng hỏi bác sỹ: “Bác sỹ, vậy ông cảm thấy bây giờ phải làm sao mới tốt?”
Bác sỹ sững người, sau đó đỡ đỡ mắt kính trên mũi, chậm rãi nói: “Tâm bệnh thì cần tâm dược trị, các vị là người nhà của cô ấy, muốn làm cái gì… hẳn là rõ ràng hơn tôi mà?”
Bác sĩ nói, Thương Sùng cùng Hoa Lệ sao có thể nghe không hiểu chứ. Bất quá muốn cởi bỏ tâm bệnh đọng lại của Sở Niệm, chỉ sợ trừ cô ra thì thật đúng là không có người khác.
Từ khi bà nội cô hôi phi yên diệt, cô bắt đầu khóa chặt bản thân với thế giới bên ngoài.
Nếu bọn họ có thể giúp cô cởi bỏ khúc mắc, hiện tại Sở Niệm cũng không đến mức sẽ nằm ở chỗ này, hôn mê bất tỉnh.
Bác sỹ Lý nói phụ trách Sở Niệm trị liệu thân thể, nhưng là vấn đề trong lòng, ông nói bọn họ nên đưa cô đi bác sỹ tâm lý.
Đi bác sĩ tâm lý cũng đúng, chỉ là… Hoa Lệ hơi cau mày nhìn về phía Sở Niệm đang nằm hôn mê trên giường.
“Bác sỹ Lý, chị dâu tôi bao giờ mới có thể tỉnh lại?”
“Nếu cơ thể không xuất hiện tình trạng bài xích thì nhanh nhất tối nay sẽ tỉnh lại.”
Người bệnh xuất hiện tâm lý muốn chết, tuy thuốc có thể truyền vào máu, nhưng dung hợp hay không, tác dụng thế nào… thì vẫn phụ thuộc vào bản thân cô.
Cách nói tránh nặng tìm nhẹ như vậy khiến Thương Sùng không vui mà nhăn mày, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua bác sỹ Lý trong tà áo blouse, sau đó không nói một lời quay vào phòng ngủ Sở Niệm.
Tâm tư của chủ nhân, Hoa Lệ tự nhiên là minh bạch. Cô nàng hơi hơi thở dài, sau đó đem đưa bác sỹ và y tá ra cửa.
Hai căn phòng lại rơi vào trạng thái quãnh quẽ, trừ phòng khách còn có cây nhang đang cháy, bốn phía chỉ còn lại tiếng hít thở như có như không của Sở Niệm.
Đôi mắt cô vì khóc nhiều mà sưng to như quả hạch đào, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt còn cả vết máu nhàn nhạt.
Dù đang trong cơn mộng mị mà vầng trán cô vẫn nhăn lại, rốt cuộc cô đang mơ thấy gì, sao lại như vậy…cô vẫn không an tâm như vậy.
…
Hắc ám, đen ngòm không thấy gì cả…
Sở Niệm lê bước, trong bóng tối không thấy được ngón tay mình… mờ mịt vô định.
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết sẽ còn ở đây đến khi nào.
Hai chân cô đau đến không còn cảm giác.
Không có đường ra.
Không có ánh sáng.
Thậm chí… không có bóng dáng một ai.
Chỗ đau trên ngực còn hơi ẩn ẩn run rẩy, Sở Niệm ngừng lại, giơ tay ôm lấy ngực.
Dường như nhớ tới điều gì, đôi mắt cô lại đỏ lên. Chẳng lẽ mười mấy năm không khóc… lần này cô khóc hết một lần hay sao?
Cô nhớ rõ những cảnh kỳ quái không ngừng biến hóa trong mơ, cơn ác mộng như vậy, dường như chỉ khi được ở bên Thương Sùng thì cô mới có thể an tĩnh ngủ đến hừng đông.
Người đàn ông đó mang lại cho cô cảm giác an toàn đúng không? Nhưng mà… ai có thể nói cho cô biết, vì sao lần duy nhất trong giấc mơ về thời cô đãi đó, người đàn ông cô nhìn thấy lại là hắn?
Trước khi đi, bà nói để lại cho cô một lá thư. Nhưng câu ‘thực xin lỗi’ kia phải chăng về những việc bà chưa nói ra?
Cảm giác không biết được khiến Sở Niệm run bần bật tại chỗ, cô từ từ dùng tay ôm lấy thân mình, ngồi sụp xuống đất.
Nước mắt rơi tạo thành tiếng vang trên mặt đất.
Sở Niệm bất lực, không biết phải như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
…
Trong hiện thực sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống, Thương Sùng vẫn luôn ngồi ở mép giường, trong mắt cũng chỉ có một người là Sở Niệm.
Người ta đều nói Hạn Bạt như một Lục Đạo Đế Vương từ trời cao phái xuống, nhưng vì sao khi đối mặt với Sở Niệm, hắn chỉ thấy bất lực như vậy?
Vì yêu, nên mới cẩn thận đế nvậy.
Vì yêu, nên hắn chỉ có thể bất lực như một đứa trẻ.
Giấu diếm, lừa gạt chỉ vì muốn được bên cô lâu thêm một chút, nhưng mà Sở Niệm ơi, chẳng lẽ không còn bà… thì em cũng không cần anh nữa sao?
Hắn chua xót ngón nhìn khiến Hoa Lệ cũng đau lòng. Chủ nhân mỗi lần gặp việc liên quan đến Sở Niệm đều trở nên rối loạn.
Đây là nhân quả báo ứng sao? Đã từng mất đi, nên Thương Sùng chỉ có thể dùng cách như vậy để đền bù.
Đột nhiên Hoa Lệ rất tò mò việc của Thương Sùng cùng Sở Niệm năm đó, cho dù việc này không phải là việc của m ình, nhưng mà…
“Chủ nhân, ngài đau lòng Sở Niệm đến vậy… vậy tại sao lúc trước, hai người lại xa nhau?”
Thương Sùng yên lặng thở dài, nhắm lại đôi mắt bởi vì thống khổ mà run rẩy. Thật lâu sau hắn mới cầm bàn tay Sở Niệm, hồi tưởng lại… hắn đem tay cô áp vào má mình.
“Khi đó, ta còn là một hộ quốc đại tướng quân chinh chiến muôn nơi, trong lúc vô tình chiếm được tình yêu của nàng, nên trong lòng tự ti, từ đầu chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.”