Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 393




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thật vừa rồi Sở Niệm đá chính là cực kỳ tàn nhẫn, cô không nghĩ tới lệ quỷ này thế nhưng có chút thật thể, thậm chí cũng không nghĩ tới lệ quỷ này lại có oán niệm với mình sâu tới vậy.

Nhìn mười ngón tay nhọn hoắt, dáng vẻ hung ác của nó, Sở Niệm cảm thấy gia hỏa này… hiển nhiên không chỉ có muốn mạng của mình, mà hình như còn muốn chọc cho cô một đống lỗ trên người như cái nút bần chai rượu. 

Cũng may, lệ quỷ này không phải là giống cái, không có màn tóc dài bay bay khó chơi.

Sở Niệm vật lộn cùng nó, không phân cao thấp.

Nhưng mà lệ quỷ vốn dĩ không biết mệt, năm phút đồng hồ sau, Sở Niệm vốn dốc hết sức và linh lực bắt đầu có chút thở hổn hển.

Lắc mình lại tránh thoát lệ quỷ công kích một lần nữa, cô xoay người liếc nhìn Thương Sùng cùng Bánh Trôi.

Này, hai tên gia hỏa kia có cần nhàn nhã vậy không? Tốt xấu gì mình cũng đang liều mạng, bọn họ không hỗ trợ, thì ít nhất cũng không nên ăn đồ ăn vặt của mình chứ!

Dũng mãnh thúc khuỷu tay vào mặt lệ quỷ, Sở Niệm nhấc chân, đá vào bụng lệ quỷ.

Đang tính hét Thương Sùng đừng có ngả ngớn nữa, nhưng mà không nghĩ tới… lệ quỷ lại đem thân mình từ vật thật biến ảo thành hư vô.

Thật đúng là giảo hoạt!

Thiếu chút nữa bởi vì vồ hụt mà ngã quỵ trên mặt đất, Sở Niệm nhíu mày, trụ vững thân thể. 

Thông thường lệ quỷ phần lớn đều là không có tư duy, ngoại trừ cừu hận thì cũng chỉ thích nhất là ăn hồn phách người sống. 

Con lệ quỷ xấu xí này vậy mà biết dùng chiêu để đối phó mình, Sở Niệm nắm chặt song quyền, nhìn chằm chằm lệ quỷ, mở miệng nói: “Là Trần Đông sai sử ngươi tới sao?”

“Ha ha ha…” Lệ quỷ khục khặc cười, tiếng như móng tay lướt qua cửa kính, khóe môi cứng đờ khẽ động.

“Đắc tội quỷ sai đại nhân… ngươi còn muốn chạy trốn…. sau hôm nay… ha ha ha, chính là ngày giỗ của mày!” 

Dựa bên gốc cây, Thương Sùng nhịn không được cười nhạo một tiếng, gia hỏa này khẩu khí thật là đủ lớn!

Bánh Trôi đang cắm cúi ăn khoai tây chiên cũng trợn trắng mắt, giữa trán lóe lên một tia sáng đỏ.

Lệ quỷ đang lơ lửng đương nhiên không xem gã đàn ông cùng con cún kế bên ra gì, chỉ cần giải quyết xong Sở Niệm, Trần Đông đã nói qua nhất định sẽ cho nó chỗ tốt.

Thân ảnh hư vô mang theo lệ khí cường đại, mới vừa còn thân mình mờ ảo, trong nháy mắt đã bị sương mù màu đen vây quanh.

Sở Niệm biết gia hỏa này muốn ra tay, cô nhanh chóng xoay chuyển ánh nhìn, đem một lá bùa màu tím duy nhất trong túi lấy ra.

Cắn ngón tay thấm một giọt máu, Sở Niệm chắp tay trước ngực, đem lá bùa tím ném vào không trung. “Lâm, binh, đấu, giả, toàn, trận, liệt, ở phía trước, tru tà!”

Chú pháp đuổi ma này là của Mã Gia đã từng dùng để trao đổi cùng tổ tiên Sở Gia.

Sở Niệm tuy không muốn dùng hộ pháp thần long cao cấp ở đây, nhưng vì muốn thu thập lệ quỷ càn rỡ này cô vẫn nhịn đau mà kết chú trước ngực.

Một con vật khổng lồ màu tím từ trong lá bùa bay ra, thần long chớp đôi mắt tím, ngay lúc Sở Niệm cho rằng mọi việc kết thúc, nhưng thần long bảo vệ Sở Gia cả trăm năm… gầm nhẹ một tiếng rồi bay vút vào không trung.

Hình ảnh quỷ dị như vậy làm Sở Niệm ngạc nhiên mở to hai mắt, cô không làm sao tin được thần long nhà nàng lại đem cô ném lại chỗ này… tự mình bỏ chạy!

Bên tai là tiếng cười trào phúng đến cực điểm của lệ quỷ, hiện tại Sở Niệm trừ bỏ tức giận còn cảm thấy thập phần mất mặt.

Hung tợn trừng mắt nhìn lệ quỷ, Sở Niệm dường như cầu cứu nhìn về phía Thương Sùng.

Mạnh miệng nói hắn đi ra chỗ khác, cái gì hai phút, cái gì tự tin. Nếu là sớm nghĩ đến thần long cũng sẽ có một ngày biến thành như vậy, Sở Niệm làm thế nào cũng không có khả năng tự đánh vào mặt mình như vậy.