Chương 55Các Người Cho Rằng Đó Là Công Viên SaoDường như để cho lời nói thêm đáng tin cậy, Thương Sùng chủ động đưa danh thiếp của mình cho bà lão xem.
Vùng núi xa xôi, mọi thứ đều bất tiện, lạc hậu hơn rất nhiều so với thành thị. Bất quá họ cũng biết rằng nghề giảng viên có ý nghĩa như thế nào.
Đưa mắt nhìn bà lão đã thả lỏng hơn, Thương Sùng đứng cạnh bên Sở Niệm lẳng lặng cong môi. Cũng may hắn đã chuẩn bị trước nếu không thì như nha đầu này nói với bà lão tới du lịch thì ai mà tin được.
Bà lão rốt cuộc cũng nở nụ cười, hạ đi sự phòng bị trong mắt lúc trước. Thậm chí còn dùng lễ tiết mà bắt tay Thương Sùng rồi chỉ hai chiếc ghế trúc cạnh bàn mà nói: “Thì ra hai người là giảng viên, mau vào đi, mau vào đi. Đi cả ngày rồi, cũng mệt rồi phải không? Hai người ngồi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi rót nước cho.”
Sở Niệm vội vàng giữ chặt cánh tay bà lão, nhu thuận nói: “Không cần đâu bà ơi, tụi con ghé mua chút đồ, hỏi bà vài câu rồi đi thôi ạ.”
Bà lão nghiêng người, nhìn Sở Niệm hỏi: “Ừ, vậy các ngươi muốn hỏi cái gì? Chỉ cần có thể nói, bà lão ta nhất định đều sẽ nói cho các ngươi.”
Chủ động đem ghế dựa đặt sau lưng bà lão, Sở Niệm đỡ bà ngồi xuống. “Bà ơi, chúng con muốn hỏi đường ra sau núi đi như thế nào? Bà cũng biết tụi con mới tới đây lần đầu, sau này còn dắt học sinh đi nữa, lỡ mà lạc đường thì…”
“Các ngươi muốn đến sau núi?” Bà lão giật mình mở to hai mắt. “Nơi đó núi hoang khe sâu, các người đi chỗ đó làm gì?”
Thương Sùng nói: “Bởi vì tụi con ở khoa sinh vật học, mấy hôm trước trên mạng xem thấy ở ngọn núi sau huyện S có cây đa trắng chưa bị khai phá, cho nên hai đứa tụi con muốn đi trước xem hoàn cảnh ra sao.”
“Hoàn cảnh ra sao? Các ngươi thật cho rằng nơi đó công viên hoang dã sao?” bà lão cau mày, nhìn Thương Sùng nói: “Nếu ta là các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mang học sinh đi đến đó đâu.”
“Vì sao?” Sở Niệm cùng Thương Sùng chúng khẩu đồng từ.
“Núi lớn phía sau này, đừng thấy nó không cao mà lầm, bên trong địa thế vô cùng hiểm trở. Sáu bảy năm trước cũng từng có người đi thám hiểm bên đó, nhưng sau cùng chưa từng có ai nhìn thấy bọn họ xuống núi.”
“Bà ơi, ý bà là… nơi đó có thứ không sạch sẽ?”
“Có hay không đồ vật không sạch sẽ, ta không biết. Nhưng hai người nghĩ đi, trong núi đầy dã thú, thì cũng không có gì kỳ quái.”
Bà lão lấy ra một điếu thuốc rê, dùng bàn tay đầy vết nhăn mà vấn thuốc. Ánh mắt trách cứ nhìn một nam một nữ trước mặt, bà cau mày rồi chậm rì rì mà nói: “Các người đó, chính là điển hình của việc có phúc mà không biết hưởng. Có hoàn cảnh sống tốt như vậy mà không chịu, lại cố ý tới đây. Những thứ tin đồn lung tung đó mà tin được sao? Nói xui xẻo thì chỉ cần không lưu ý một chút thì sẽ mất mạng.”
Sở Niệm gãi gãi đầu. “Còn có thể mất mạng sao? Không đến mức đi……”
Bà lão dường như bất mãn với điệu bộ hoài nghi mình của Sở Niệm, lãnh đạm dùng khóe mắt liếc cô. “Cái gì mà không đến mức? Lão bà đây cả đời này ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm. Chuyện hiếm lạ kỳ quái gì chưa thấy qua, tiểu nha đầu như cô còn hoài nghi ta?”
“… Bà ơi, con không có ý này.” Tốt rồi, cô lại chọc tức bà lão lần nữa rồi.