Chương 153Làm sao ta có thể để ngươi ngồi tù?Tác giả: Trì Đường
Edit: Meo_mup
[Chỉnh sửa phần cuối chương 152:
Sở Niệm tuy chưa từng thấy Thương Sùng xử lý các ác linh, nhưng nhìn các mảnh vụn bị "nghiền nát" cô có thể nghĩ về sự mạnh mẽ và quyết liệt của người đàn ông này.
Dù sao, tiến vào cơ thể mình cũng có chút đau. Nhịn một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Meo_mup]
Hướng Thương Sùng, cô gật đầu sau đó nhắm mắt lại.
Thương Sùng giương khóe môi, đưa tay đặt lên vai Sở Niệm.
Sở Niệm nhắm mắt lại, trong lòng thật khẩn trương. Nhưng người đàn ông với đôi mắt đen nhánh này, thật làm cho cô có cảm giác tín nhiệm mà không phải ai cũng làm được.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ kỳ, tâm an tĩnh lại, có chút thản nhiên.
Sở Niệm nhớ mình đã từng xem qua một tiết mục giải trí, trong đó nội dung là một người trong cặp vợ chồng phải nhắm mắt lại, sau đó người còn lại sẽ nắm tay người kia đi qua những chướng ngại vật.
Kết quả là trong tiết mục đó chỉ có một cặp vợ chồng có thể làm được, phần lớn còn lại đều không làm được.
Trong bóng tối khi nhắm mắt, mỗi người sẽ có cảm giác khiếp sợ và tự mình sinh ra cảm giác tự bảo hộ mình, còn cô hiện giờ cả linh hồn đều có thể giao cho Thương Sùng. Đây có phải đại biểu cho việc vô đã thật sự hoàn toàn đem chính bản thân mình giao cho người đàn ông này chăng?
Thương Sùng, em tin anh… Anh có thể cảm nhận được chăng?
…
Khi Sở Niệm mở mắt ra, cô đã quay trở về cơ thể mình.
Không như tưởng tượng là sẽ đau đớn, thậm chí cảm giác nhập hồn vào cơ thể cũng không hề có.
Cô không dám tin, tự mình sờ gương mặt mình. Sở Niệm đứng lên liền tính nhào vào trong lồng ngực của Thương Sùng.
Nhưng chỉ vừa đứng lên thì hai chân cô đã mềm nhũn như bông khiến cho cả người không khống chế được mà ngã nhào xuống.
Thương Sùng đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, giọng nói có chút trách móc nhưng cũng đầy sủng nịnh làm Sở Niệm tim đập thình thịch.
“Em đó, lúc nào cũng không cẩn thận.”
Sở Niệm không nói gì, cọ cọ cả khuôn mặt đầy quyến luyến vào ngực Thương Sùng.
Làm quỷ hồn có thể lơ lửng phiêu động, nhưng không có đụng được vào cơ thể người mình yêu.
Hiện giờ rốt cuộc đã có thể cảm nhận được cơ thể của Thương Sùng khiến Sở Niệm trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
Để mặc hắn đặt mình trên đùi, Sở Niệm ôm cổ Thương Sùng nỉ non:
“Thương Sùng, em rất nhớ anh.”
Thương Sùng cười khẽ, vòng tay ôm chặt lấy tay cô ở phía sau
“Anh cũng vậy.”
[Meo_mup: đoạn này trong bản gốc chỉ là说 – Sở Niệm nói, nhưng đoạn này kiểu như làm nũng, nên mình để là nỉ non ^^]
Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phải là tôi yêu anh nhưng anh lại không yêu tôi.
Trên thế giời này khoảng cách xa xôi nhất kỳ thật là đứng cạnh bên anh, thấy được anh, nhưng vĩnh viễn không thể chạm được vào anh.
…
Thành phố S, bên hải cảng – trên bờ cát, một người đàn ông ăn mặc bình thường bước vào một khách sạn lớn năm sao.
Trên đầu gã đội một chiếc mũ màu xám, vóc dáng không cao, cả người to lớn hơi mập.
Gã đi nhanh tới phòng trong cùng, móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, hít mấy hơi thật sâu, đôi mắt nhỏ tí cẩn thận quan sát bốn phía.
Sau khi xác định không có ai, hắn giơ tay gõ nhẹ cánh cửa.
“Vào đi”
Âm thanh truyền ra từ sau cánh cửa làm gã theo bản năng run lập cập, gã nuốt nước bọt, đẩy cửa đi vào.
“Đỗ Hoành, lúc nay mà còn dám chạy loạn bên ngoài, xem ra mày thật là chán sống đó.”
Trong phòng, trên ghế dựa sát cửa sổ có một người nhìn không rõ dung mạo đang ngồi. Hắn đung đưa chân, đánh giá Đỗ Hoành toàn thân run rẩy đứng trước mặt mình, hạ tay đang cầm điếu xì gà xuống.
Đỗ Hoành – ông chủ lò gạch chui ở Thâm Quyến.
Bốn mươi lăm tuổi, đã từng là kẻ hô mưa gọi gió ở Thâm Quyến, hiện tại cũng thành kẻ bị cảnh sát truy nã khắp nơi.
Đỗ Hoành nghe gã đàn ông trung niên nói như vậy thì thịch một tiếng quỳ xuống:
“Cục trưởng, ngài phải cứu ta. Trước kia lò gạch xảy ra bao nhiêu chuyện ngài đều có cách ép xuống hết. Lần này, ngài hãy nhìn lại việc ta đã đưa người bao nhiêu tiền hàng năm, hãy giúp đỡ Đỗ Hoành ta đi!”
Người đàn ông được gọi là cục trưởng phun khói thuốc, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Hắn nói: “Hoành nhi, không phải ta không giúp ngươi, mà là lần này ngươi chọc trúng phiền toái to rồi. Ngươi nói ta nghe, dạo gần đây ngươi có đắc tội người nào không nên đắc tội không?”
Đỗ Hoành nghĩ ngợi: “Không có, ta làm việc luôn cẩn thận, sao lại không có mắt nhìn mà đi đắc tội người ta chứ.”
“Vậy thủ hạ ngươi thì sao?”
“Thủ hạ ta cũng không dám xằng bậy, những người bị bắt đều là kẻ thân cô thế cô đáng thương, nhưng trước đó đều đã điều tra chi tiết rõ ràng mà.”
“Hả, sao kỳ vậy.” Gã cục trưởng miết ấn đường.
Đỗ Hoành sửng sốt:
“Làm sao vậy?”
“Lần này việc của ngươi là có người cố ý khui ra, không chỉ có người nhắn nhủ ta, hơn nữa cảnh sát Thâm Quyến cón nói là có gã tên Từ Chí Sơn tự mình đi tự thú.”
Gã cục trưởng gõ tàn thuốc, đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ gối trước mặt mình.
“Ngươi biết lần này phóng viên đưa tin về lò gạch là ai không?”
“Ai?”
“Tô Nga”
Đỗ Hoành té ngã trên mặt đất
“Là con gái của Tô tướng quân ở trung ương ư?”
Cục trưởng gật đầu.
“Đúng là cô ta, bằng không ngươi cho rằng phóng viên bình thường có gan lớn tới độ dám đưa tin này hay sao chứ?”
Đã lăn lê bò lết vài thập niên ở quan trường, kinh nghiệm nói với gã sự tình lần này nhất định có khác thường.
Không chỉ có lãnh đạo chú ý tới vụ việc lần này mà còn có người chuyên môn tìm tới con gái nhà Tô tướng quân để hỗ trợ. Hơn nữa, những kẻ quan chức cùng bên với gã cũng phân rõ giới hạn chỉ trong một đêm.
Gã trung niên cho rằng nhất định có người âm thầm thu mua bọn họ.
Kế hoạch được lên hết sức tỉ mỉ, vừa ra tay đã chặt đứt đường lui của gã!
Nếu Đỗ Hoành bị cảnh sát bắt hậu quả thật…
Đỗ Hoành tuyệt vọng túm chặt ống quần gã trung niên khóc lóc.
“Cục trường, làm ơn cứu ta. Đỗ Hoành không thể ngồi tù, không thể nào ngồi tù đâu!”
Gã trung niên cười lạnh.
“Ta làm sao có thể để ngươi ở tù? Hoành nhi, trung ương làm gì mà quản mấy chuyện vụn vặt này.”
Đỗ Hoành hỉ mũi, dùng ống tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế.
“Cục trưởng, ngài, ngài đây là có ý trợ giúp Đỗ Hoành ư?”
“Đương nhiên, chúng ta là đã châu chấu cùng buộc trên một sợi dây. Nếu ngươi vào tù thì chẳng phải ta cũng đi theo sao?”
“Vậy, vậy khi nào ngài sẽ an bài cho ta trốn đi?”
“Không vôi, ít nhất ngươi vẫn còn phải thu thập này nọ mà phải không?”
Đỗ Hoành gật đầu, tập tễnh đứng lên. “Ta đây giờ đi thu thập liền, cục trưởng, buổi tối chúng ta đi nha!”
“Được rồi, được rồi.”
Gã trung niên cũng đứng dậy, chắp tay sau lưng.
Nhưng mà, Đỗ Hoành vừa mới xoay người, hắn liền từ sau lưng móc ra một khẩu súng lục giảm thanh, nhắm ngay đầu Đỗ Hoành, bóp cò súng.
Một giây sau, Đỗ Hoành ngã nhào trên mặt đất. Hai mắt hắn mở thật to, như thể không thể tin người giết mình chính là gã nam nhân sau lưng.
Gã trung niên chậm rãi móc từ trong túi ra chiếc khăn tay, gã một mặt nhìn Đỗ Hoành chết không nhắm mắt nằm trên đất, một mặt lau lau vân tay trên báng súng.
“Hoành nhi, ngươi an tâm mà đi đi. Thù của ngươi, ta nhất định giúp ngươi báo.”
…
Ba ngày sau
Sở Niệm cùng Thương Sùng cùng nhau đến bệnh viện thăm Tề Thiên và vợ. Có người hảo tâm hỗ trợ, bọn họ cũng đã bình an mà sống.