Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thiên Y

Chương 832




Chương 832

Thế là ô giấy dầu trong tay lại quay lần nữa, hai mắt lại bắn ra tia sáng có hai màu.

Dưới sự hợp lực của hai người, Lương Siêu lại khẽ giật mình, động tác cũng trở nên trì trệ, Takeshita Sakura thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn không đợi cô ta thở ra xong thì đã thấy hai mắt Lương Siêu đột nhiên bắn ra một tia sáng màu vàng nhạt, sau đó nghe thấy hai đồng bọn của mình nhao nhao kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Hai người đều chảy ra hai hàng huyết lệ, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, nhìn như đã không còn thần chí.

“Anh, Anh làm gì bọn họ rồi!”

Lương Siêu nhún vai, nói: “Không làm gì cả, thuật của hai người họ là thả ra dựa vào sức mạnh tinh thần, mà khi sức mạnh tinh thần của người bị dính thuật hơn hơn họ thì tất nhiên họ sẽ bị phản đòn.”

“Kết quả chính là biến thành ngu ngốc, xem như triệt để phế đi.”

“Anh!”

Takeshita Sakura nghe vậy thì giận dữ, trong tay lại lật ra một ngân châm rồi lập tức đâm mạnh vào ngực Lương Siêu!

“Tôi giết anh!”

Nhưng vừa dứt lời, Lương Siêu lập tức bóp chặt lấy cổ khiến cô ta không cách nào động đậy mảy may, cũng chậm rãi nhấc lên.

“Giết tôi? Cô có thực lực này sao?”

Cảm nhận được cảm giác ngạt thở mãnh liệt, Takeshita Sakura đã triệt để từ bỏ chống cự, thậm chí cũng không giãy dụa, chỉ bi thương cười một tiếng rồi trực tiếp nhắm mắt chờ chết.

Nhưng rất nhanh cô ta đã bị quăng xuống mặt đất, cũng không cảm giác được sát ý trước đó của đối phương, Takeshita Sakura mở mắt ra ho khan kịch liệt một hồi rồi kinh ngạc mà nhìn Lương Siêu.

“Anh, anh, không giết tôi nữa sao?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

Lương Siêu: “…”

“Này bà chị, trước đây có phải rất nhiều người nói chị bị hâm rồi đúng không? Tha là tha thôi chứ cần lý do gì chứ?”

“Vậy vừa nãy anh mới ngăn lại hai người phụ nữ ở cửa biệt thự là vì cứu tôi thì là lý do gì chứ? Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói, anh thật sự thích tôi rồi sao?”

Ánh mắt Takeshita Sakura đột nhiên trở nên lạnh đi:

“Cái chuyện cười này của anh thực chẳng buồn cười chút nào.”

“Hơ hơ…Cô cũng biết cơ à?”

“Vậy thì đừng ở đây xuyên tạc nữa, mau cút khỏi đây đi!”

Takeshita Sakura sửng sốt không nói nên lời, sau đó nghiêm túc nhìn Lương Siêu, cô thở nhẹ một hơi rồi bế hai người bạn đồng hành lên trước sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ:

“Đừng tưởng rằng lần này anh để tôi đi là tôi sẽ biết ơn anh mà từ bỏ nhiệm vụ, đối với chúng tôi nhiệm vụ chính là sinh mệnh, tôi sẽ lại đến.”