Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thiên Y

Chương 711




Chương 711

Tôi chỉ nói hai ba câu, ông liền nói theo cược hết.

Người biết còn nhận ra tôi chỉ là một người ngoài, nhưng người không biết còn tưởng tôi là cha ông đấy!

……

Ngày hôm sau.

Lương Siêu dậy sớm, đi tới bên phòng Mộ Khuynh Tuyết gõ cửa.

Hôm nay nên giúp cô gái này cắt đứt với Mộ gia rồi.

Nhưng sau khi gõ liên tục vài tiếng vẫn không có người phản hồi thì trong lòng Lương Siêu dần dần dâng lên một tia dự cảm không ổn, lúc này hắn giơ chân một cước đá văng cửa vọt vào.

Trong phòng trống rỗng, gọn gàng không có dấu vết có người nghỉ ngơi.

Trên bàn trang điểm, còn lưu lại một phong thư có nụ hôn đỏ rực in lên trên.

“Chuyện Mô gia quấy nhiễu lòng tôi đã lâu, dẫn đến áp lực trong tôi rất lớn, áp lực đến mức tôi có chút trầm cảm.”

“Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ giành thời gian du ngoạn đó đây để giải sầu, thế giới lớn như vậy, tôi cũng muốn đi xem một chút, sau khi xem xong cũng không biết đã tới ngày tháng năm nào, cho nên anh cũng không cần tới tìm tôi.”

“Cuối cùng, hy vọng mọi chuyện sẽ trôi qua suôn sẻ.”

“Không cần nhớ đến tôi.”

“Kí tên: Mộ Khuynh Tuyết, yêu anh nhiều.”

Roẹt!

Lương Siêu đọc xong, lập tức xé nát lá thư này!

Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn xem?

Xem con khỉ!

Nhất định là ngày hôm qua cô ấy nhìn thấy hắn hộc máu trọng thương trên tay Hồ Thiên Trì, cảm thấy hắn không có năng lực bảo vệ được mình, vì không muốn liên lụy đến hắn cho nên cô lựa chọn tự đâm đầu vào lưới!

Hành vi này của Mộ Khuynh Tuyết khiến Lương Siêu nhất thời sinh ra cảm giác mình chỉ còn cách thời cơ tốt để tiêu diệt căn cứ đối phương một bước, mà đồng đội đã trực tiếp giơ tay đầu hàng.

Tức.

Cực kỳ tức!

“Đồng đội heo này!”

Sau khi mắng một tiếng, Lương Siêu trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tăng tốc một đường chạy như điên tới nhà tổ Mộ gia!

Trong khi đó.

Tại nhà tổ Mộ gia, bên trong từ đường tông tộc trang nghiêm.

Mộ Khuynh Tuyết sau khi chủ động tự nộp mình, Mộ Vân Thao đã đồng ý yêu cầu cuối cùng của cô ấy, đưa cô ấy đến từ đường để tế bái bài vị của cha mẹ.

Giờ phút này, Mộ Khuynh Tuyết đang thất thần quỳ gối trước bài vị của cha mẹ mình, nước mắt cuồn cuộn không tiếng động rơi xuống.

Không biết bao lâu sau, cô ấy đột nhiên mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”