Truyền Nhân Thiên Y

Chương 389




Chương 389

Lương Nghiên bĩu môi vặn lại, Cung Bình nghe xong càng tỏ ra khinh thường.

Đến ăn chực một mình không nói mà còn dẫn em gái theo sao?

Thanh niên trẻ khỏe như vậy mà làm trò đó, mặt mũi để đâu không biết!

Nhưng buổi tang lễ không thể đuổi người ta đi, nếu không sẽ là bất kính với người đã khuất nên Cung Bình cũng không thèm quan tâm nữa, sốt ruột phất phất tay với Lương Siêu.

“Thôi vào đi, nhìn thấy cái bàn góc sừng bên kia không? Đến đó tìm một chỗ ngồi đi, ăn xong liền rời đi.”

Nói xong ông ta còn bận chiêu đãi người khác, hoàn toàn coi Lương Siêu như không khí.

Lương Siêu: “…”

Lại bị người khinh thường sao?

“Này, tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể đến đây ăn uống chực chứ?”

“Anh…”

Lương Nghiên lẩm bẩm: “Quần áo của anh nên thay đổi đi, từ lúc chúng ta đến Thiên Hải anh vẫn luôn mặc bộ quần áo này, anh biết bây giờ nó bẩn như thế nào chưa?”

Lương Siêu nghe vậy cúi đầu nhìn, không chỉ có bẩn, còn có mấy cái lỗ thủng do lần trước đánh nhau.

Công nhận bọn họ lúc này nhìn rất giống với khoảng hơn chục người đến đây ăn chực đang ngồi ở góc tường kia…

Hắn lúc này xoa xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, cười nói: “Tối nay anh sẽ dẫn em đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo tử tế, sau này anh mỗi ngày thay một bộ, được không?”

“Ừm, ừm!”

“Anh à, đến lúc đó có thể mua cho em vài bộ được không? Nghiên Nghiên thích nhất là quần áo đẹp đó!”

“Được, không thành vấn đề.”

Hắn mang thèo Lương Nghiên ngồi xuống chiếc bàn trong góc, Lương Siêu nghĩ đến việc sau khi tang lễ kết thúc thì sẽ chào hỏi với Cung gia.

Vừa nãy người đàn ông trung niên kia rất coi thường hắn, nên lúc đó nếu có thể đập bàn quyết định ly hôn ngay tại chỗ, họ trực tiếp ném giấy hôn thư cho mình thì còn gì tốt bằng.

Cũng không cần phải gặp Cung Vũ nữa, lại có thể tiếp tục đi tìm được vị hôn thê thứ năm.

Trong lòng hắn vui vẻ nghĩ tới điều thuận lợi như vậy.

Chẳng mấy chốc, một loạt các món ăn tinh tế và ngon miệng được phục vụ trên bàn, và buổi tang lễ chính thức bắt đầu.

Cung Bình bưng một chén rượu đi tới giữa sân, vẻ mặt buồn bã và nặng nề.

“Gia phụ mấy ngày trước ốm chết, thật may mắn tang lễ của gia phụ mấy ngày nay được các vị ngồi ở đây thu xếp giúp đỡ và hỗ trợ cho gia đình.”

“Tôi xin dùng thân phận gia chủ Cung gia, xin kính các vị ở đây ly rượu để bày tỏ lòng biết ơn.”

Nói xong, Cung Bình đang định uống, đột nhiên có người hét lên.

“Gia chủ của Ngô gia Xuyên Nam, ông Ngô Nguyên Trung đến!”

“Chủ tịch tập đoàn Dụ Long, tổng giám đốc Đào Khiêm đến!”