Truyền Nhân Thiên Y

Chương 375




Chương 375

“Phải luôn lắng nghe người ta khuyên bảo, đạo lý đơn giản như vậy mà sao anh không rõ chứ?”

“Cái giá của ngoan cố cứng đầu rất trầm trọng đấy.”

Nghe Lương Siêu nói xong, Bạch Vân Hi liền thấy hai ngón tay của hắn bỗng cong lại.

Keng!

Một tiếng động giòn tan vang lên, Tử Vân kiếm được anh ta xem như bảo bối, cũng là đòn sát thủ cuối cùng, lại bị Lương Siêu bẻ gãy thành hai khúc!

Xoạt!

Trên dưới toàn trường lại ồ lên xôn xao…

Pháp khí tốn giá trên trời 160 triệu mà mua được lại chả xài được cái quái gì?

Lần đầu vung kiếm đã bị người ta nhẹ nhàng bẻ gãy như vậy rồi?

Pháp khí này tạo thành từ plastic sao?

Bạch Vân Hi cũng triệt để mơ hồ, ngơ ngác nhìn nửa thân kiếm rơi xuống đất, chỉ cảm thấy buồng tim của mình cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt!

Hiện tại anh ta mới biết rốt cuộc lời cảnh cáo vừa rồi của Lương Siêu là có ý gì, cũng không phải sợ, mà thật sự có ý tốt!

160 triệu, cứ đổ xuống sông xuống biển như vậy sao?

Trên đài, đám người cũng sững sờ, hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

Hạ Tử Yên ngơ ngác nói: “Đó, đó là pháp khí được đúc thành từ Vân Thiết… Ông ơi, không phải ông nói độ cứng pháp khí này rất cao sao? Sao Lương Siêu có thể bẻ gãy?”

Hạ Tam Hải ho hai tiếng, cười khổ lắc đầu, nhất thời cũng không nghĩ ra là chuyện gì.

Liễu Băng Khanh cũng không phải là Huyền Võ Giả, tất nhiên càng không rõ đạo lý trong đó, nhưng cuối cùng đã hiểu vì sao trong cuộc đấu giá trước đó Lương Siêu lại không muốn Tử Vân kiếm kia.

Một pháp khí mà hắn có thể tuỳ tiện bẻ gãy, đối với hắn thì gần như ngang bằng với đồng nát sắt vụn, tất nhiên không có tác dụng gì cả.

Mà trong sân, người phản ứng đầu tiên chính là Mộ Khuynh Tuyết, ánh mắt biến ảo sau rồi giật mình, nhìn thật sâu vào Lương Siêu một lúc rồi nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tán thưởng.

“Thì ra là thế…”

Ngay sau đó, Bạch Vân Hi trên đài cũng đã hiểu, hồi tưởng lại sức mạnh thiên địa đột nhiên tuôn ra lúc Lương Siêu bẻ gãy Tử Vân kiếm vừa rồi. Mới đầu anh ta chỉ cảm thấy là trùng hợp, cũng không quá để ý.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì đâu ra trùng hợp, hoàn toàn là do Lương Siêu âm thầm kích hoạt!

Trong lòng nghĩ như vậy, đồng tử của Bạch Vân Hi cũng đột nhiên co rụt lại, trên mặt lần đầu hiện ra vẻ kinh hãi, chỉ vào Lương Siêu mà khàn giọng kêu to lên: “Có thể kích hoạt khí thế thiên địa, mượn sức mạnh thiên địa để sử dụng… Anh, anh không phải cảnh giới tông sư!”

Lương Siêu nhún vai, cười nói: “Cần kinh ngạc như vậy sao? Hình như tôi chưa từng nói mình là tông sư mà?”

“Đã hai mươi mấy tuổi rồi, nếu còn dừng lại ở cảnh giới tông sư thì tôi còn mặt mũi gì nữa chứ.”

Lời kia vừa thốt ra, nhất thời làm tất cả Huyền Võ Giả ở đây xấu hổ. Nhất là những tông sư bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc là càng già hơn, trước đó bọn họ đều tự hào vì thân phận tông sư của mình, nhưng bây giờ đều đỏ mặt.