Truyền Nhân Thiên Y

Chương 330




Hai người nhìn nhau và chỉ vào tấm ngọc bài, hỏi: “Vật này để làm gì?”

“Có thứ này, tất cả những người đứng bên ngoài đều nghe theo lệnh của tôi. Thậm chí tôi còn có thể ra lệnh cho bọn họ điều trực thăng tới đây, sao nào?”

Sau khi nghe xong, cả hai nhìn hắn với vẻ hoài nghi.

Bọn họ không tin cho đến khi đẩy Lương Siêu ra thì thấy khi hắn giơ đồ lên, thủ lĩnh ở bên ngoài nhất thời lộ vẻ cung kính.

“Được.”

“Vậy bây giờ lập tức ra lệnh cho bọn họ điều trực thăng tới đây! Tốt nhất là đừng giở trò, nếu không thì vẫn là câu lúc nãy, chơi đến cùng!”

“Không thành vấn đề.”

Lương Siêu sẵn sàng làm theo. Hắn lập tức hét với thủ lĩnh bên ngoài: “Mau, đi điều trực thăng tới đây!”

Hiện tại vẫn còn nguy hiểm nên hắn không dám đánh cược với sức mạnh của đống đạn pháo. Do đó, cơ hội sống duy nhất lúc này chỉ có thể tìm ở đường trực thăng.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lương Siêu, đám người bên dưới do dự một lúc rồi lập tức làm theo. Một lúc sau, một chiếc trực thăng được nạp đầy nhiên liệu đã đáp xuống nóc tòa nhà.

Thấy vậy, vẻ mặt của hai tên lính đánh thuê vô cùng kích động. Bọn họ kéo Thượng Quan Nguyệt lên nóc tòa nhà. Lúc đang chuẩn bị lên trực thăng, Lương Siêu đột nhiên ngăn bọn họ lại rồi nói: “Để đề phòng, tôi lên cùng hai người được không?”

“Này, mày tưởng hai bọn tao là đồ ngu đấy à?”

“Nếu như đưa một người nguy hiểm như mày đi cùng thì làm sao bọn tao có cơ hội sống sót? Cho nên…”



“Đm!”

Sau khi mắng chửi một hồi, bọn họ đá Lương Siêu một cú bay xa mấy mét. Sau đó, cùng nhau kéo Thượng Quan Nguyệt lên trực thăng.

Khi máy bay trực thăng cất cánh, một trong số họ đã đứng ở cửa trực thăng và vẫy tay chào tạm biệt với Lương Siêu ở bên dưới.

“Đám khỉ Viêm Hạ, cảm ơn vì trực thăng nha!”

“Tiếp sau đây, đã đến lúc mày phải trả mạng cho những người anh em của bọn tao! Vĩnh biệt!”

Nói xong, bọn họ tự đấm thật mạnh vào lồng ngực!

Tần số nhịp tim thay đổi đột ngột và những quả đạn pháo hạng nặng chôn trong tòa nhà lập tức bị kích nổ!

“Má!”

Sau khi chửi thầm, Lương Siêu lập tức vận chuyển huyền khí, ngưng tụ huyền khí tạo thành một sợi dây dài hơn mười mét quấn quanh đuôi trực thăng.

Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, rời khỏi mặt đất bay về phía chiếc trực thăng ngay trước khi những quả pháo đạn hạng nặng đó nổ tung.

“Ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

Chỉ trong vòng vài giây, toàn bộ tòa nhà đã bị san bằng. Thấy vậy, Mông Hoằng bị đưa đi hét lớn tên Mạc Tiểu Hàn.



Thế nhưng cuối cùng, thứ thu được chỉ là một xác chết cháy xém không còn nhìn rõ khuôn mặt…

Trong khi đó, Lương Siêu dùng sức nhảy lên trực thăng. Một trong hai tên người ngoại quốc phụ trách lái trực thăng, tên còn lại liều mạng chiến đấu với hắn.

Nói là đánh nhau nhưng nói đúng ra là tra tấn từ một phía.

Tuy rằng trước đó Lương Siêu bị bọn họ đả thương không ít nhưng đối phó với một tên cũng vẫn dễ dàng. Vì thế, hắn bắt đầu hành hạ gã ta một chút.

Đầu tiên, hắn đánh gãy hai cánh tay của gã ta. Sau đó là đến răng bị gãy bởi hết cú đấm này tới cú đấm khác. Tiếp đó, những chiếc răng bị gãy giống như những chiếc đinh găm sâu vào các khớp gối, đùi và mắt cá chân của đối phương. Hai chân của anh ta hoàn toàn bị cắt bỏ!

Cuối cùng, hắn đấm thẳng vào nhãn cầu và đá vào gốc rễ con cháu của gã ta, cho gã ta một trải nghiệm đau xót nhớ đời.

“A, a!”

Tên ngoại quốc bị tra tấn hú hét thảm thiết. Gã ta gọi tên còn lại: “David, David!”

“Đâm máy bay vào tòa nhà! Đồng quy vu tận với bọn chúng!”

“Nhanh!”

Trong lúc đó, người của Vũ Minh cũng vội vàng chạy tới hiện trường. Người cầm đầu là một thanh niên. Sau khi nắm được tình hình, anh ta ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng còn chưa bay được quá xa trên bầu trời rồi ra lệnh.

“Nhắm súng vào máy bay trực thăng!”

“Về phần những người ở trên trực thăng, tôi sẽ trực tiếp bắn hạ! Mặc kệ sống chết!”