Truyền Nhân Thiên Y

Chương 310




Có điều Diệp Khuynh Thành đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn nên năng lực ứng biến rất mạnh, vì thế cô ta lập tức lấy điện thoại gọi cho Lương Siêu.

Theo cô ta, nếu như có một người có thể cứu Diệp Tiêu vào lúc này thì đó nhất định là Lương Siêu!

Thấy vậy, Tôn Ngọc lập tức nói: “Chủ tịch Diệp, hiện tại chúng ta không thể lãng phí bất cứ một giây một phút nào. Tôi sẽ lập tức bảo tài xế chuẩn bị xe và ngài có thể gặp được Lương y thánh ngay sau khi về nhà!”

“Ừm.”

Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, Tôn Ngọc lập tức chạy ra ngoài.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Ngay khi Lương Siêu nhận được tin tức Diệp Tiêu tự sát, phản ứng đầu tiên của hắn là còn tưởng Diệp Khuynh Thành đang nói đùa với mình.

“Cô đừng nói đùa với tôi.”

“Em trai của cô không giống như người nhất thời nghĩ quẩn mà muốn tự sát đâu, cô…”

“Tôi không phải là người hay nói đùa đâu!”

Đột nhiên Diệp Khuynh Thành đau lòng hét lên: “Là thật đấy! Hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu em trai tôi được thôi! Chỉ cần anh có thể cứu mạng em trai tôi thì tôi có thể đáp ứng anh bất cứ chuyện gì!”

“Nếu như anh muốn kết hôn thì tôi sẽ lập tức gả cho anh! Còn nếu như anh không muốn kết hôn thì tôi sẽ đưa phần hôn thư kia cho anh! Lương Siêu, tôi cầu xin anh!”

Lương Siêu sửng sốt, hắn cũng đã nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc nên lúc này không do dự gật đầu.

“Được.”

“Tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Hiện tại anh đang ở đâu, tôi đến đón anh về cùng!”



“Cổng đại học Đế kinh.”

Nói xong, hắn ngắt điện thoại rồi trở lại giảng đường nhìn Thượng Quan Nguyệt ở phía dưới. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lập tức gọi điện thoại cho Mễ Lặc và yêu cầu gã ta lập tức tới đại học Đế kinh bảo vệ Thượng Quan Nguyệt để tránh xảy ra chuyện ý muốn như lần trước.

Bên kia, Diệp Khuynh Thành vội vàng xuống lầu rồi lên xe.

Khi tài xế chuẩn bị lái xe đi, cô ta đột nhiên thò đầu ra ngoài xe nói với Tôn Ngọc: “Chị Ngọc, chị cũng lên xe đi!”

“A?”

“Chủ tịch Diệp, tôi…”

“Người liên hệ cuối cùng với Tiểu Tiêu là chị, chứng tỏ rằng hắn rất tin tưởng chị. Bây giờ không ai biết được tình hình của Tiểu Tiêu ra sao, nói không chừng hắn liên hệ với chị thì sao.”

“Đừng chậm chạp nữa, mau lên xe đi!”

Tôn Ngọc còn đang do dự nhưng khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành nhăn mặt càng sâu, cuối cùng vẫn gật đầu lên xe.

Nửa tiếng sau.

Sau khi đón được Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành giục tài xế mau đạp ga lái nhanh với tốc độ cao nhất, mặc kệ đèn đỏ trên đường!

Cảm giác giống như đang bay vậy!

Lương Siêu ngồi ở ghế lái phụ, hắn cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy. Hắn vừa khuyên bảo Diệp Khuynh Thành vừa bảo tài xế giảm tốc độ lại.

Nhưng chưa được hai ba giây thì lái xe đã kêu lên.

“Không ổn rồi!”

“Phanh xe không điều khiển được!”



“Cái quái gì vậy?”

Lương Siêu thật sự giật mình, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Tốc độ hiện tại của xe đã vọt lên tới 150km/h, nếu như đụng phải đâu đó thì chắc chắn là chết người!

“Tạm thời đừng hoảng hốt!”

Sau khi hô to một tiếng, Lương Siêu trực tiếp sử dụng phanh tay để giảm tốc độ nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra phanh tay đã bị hỏng!

Hơn nữa, tình hình giao thông ngày càng trở nên phức tạp hơn. Dựa vào kỹ thuật lái xe của tài xế cố gắng tránh né nhưng đã có không ít xe ô tô bị ảnh hưởng và gặp tai nạn!

“Này, này…”

Ngay cả người tài xế có kinh nghiệm hơn 30 năm cũng càng ngày càng hoảng, Diệp Khuynh Thành nắm lấy tay nắm cửa. Nói: “Rốt cuộc sao lại thế này! Sao tự nhiên xe lại biến thành như thế này?”

Người tài xế cũng hoảng hốt nói: “Chủ tịch Diệp, tôi, tôi cũng không biết! Ngày hôm qua, tôi vừa mới cho xe đi bảo dưỡng, đến tối tôi đưa xe cho thư ký Tôn vẫn còn ổn mà!”

Thư ký Tôn?

Nhất thời Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu nhìn về phía Tôn Ngọc.

Chỉ thấy lúc này, cô ta nhắm chặt hai mắt, môi bị cắn đến mức trắng bệch, lệ tuôn như suối…

Miệng cô ta còn thì thầm: “Nếu như các người không chết thì người chết là Tiểu Tiêu…”

“Thực xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”

“Tôi không thể để Tiểu Tiêu gặp chuyện không may được, tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác…”