Truyền Nhân Thiên Y

Chương 301




Vừa nhìn thấy Đường Vân Phi, đám người Từ Giang lại làm ra cái vẻ giống như có thù không đội trời chung vậy. Mặc Tiểu Văn đầy vẻ lờ ngờ nói:

“Mọi người, các cậu não bị úng nước hết cả rồi à? Không phải bình thường mọi người rất thích đối đầu với giáo viên lớp mình ư? Sao hôm nay lại…”

"Hừ, cái điều cậu nói ở mùa quýt năm nào rồi.”

Trương Thỉ lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, lớp thế hệ thứ hai của chúng ta sẽ là điện Diêm La và thầy Lương sẽ là Diêm Vương, và tất cả chúng ta sẽ là những con quỷ nhỏ dưới trướng của thầy ấy!"

"Ai muốn đối nghịch với thầy Lương thì trước tiên phải vượt qua được cửa ải bọn tôi đây!”

“Trương Thỉ?"

“Cậu…”

Mạc Tiểu Văn chỉ về phía Trương Thỉ nói:

"Tôi nhớ không lầm cậu cũng là một trong số người theo đuổi Nguyệt Nhi đúng không? Chẳng lẽ cậu chỉ biết trơ mắt nhìn Nguyệt Nhi ở cùng với tên họ Lương này…”

Bốp!

Trương Thỉ vốn là kẻ có tính tình nóng nảy, hắn ta thực sự nghe không nổi mấy lời lảm nhảm này của Mạc Tiểu Văn nên đã lập tức xông lên vung mạnh vào mũi cậu ta một đấm!

"Mẹ kiếp!"

“Bớt giở trò ly gián quan hệ giữa tao và thầy Lương, Đúng là tao có thích Nguyệt Nguyệt, nhưng trên đời này làm gì có đạo lý học sinh đi tranh đoạt với thầy mình chứ? Vậy nên ông đây sớm đã từ bỏ lâu rồi!"

Thấy Trương Thỉ ra tay, người vốn trước đó còn e ngại thân phận của đối phương là Từ Giang giờ cũng không chần chừ nữa, cậu ta lập tức bước tới, rồi lại thúc một cú đấm chào hỏi đầy mạnh mẽ dồn toàn lực vào mũi Mạc Tiểu Văn.

"Con gà cục ta cục tác này, ông đấm chết mẹ mày!”

“A!”

Mạc Tiểu Văn kêu lên thảm thiết, cậu ta lấy tay bịt mũi mình lại, cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất không tài nào đứng dậy nổi, đau đớn muốn chết!

Cậu ta sớm đã nghe dân tình đồn người trong lớp thế hệ đời thứ hai đánh người thường rất thâm, bây giờ xem ra an không chỉ thâm thôi mà còn rất độc nữa!

Đánh đúng vào một chỗ!

Sống mũi của cậu ta bị gãy hoàn toàn, khiến chiếc mũi cao đẹp trai kiêu hãnh của lập tức trở thành khuyết điểm của cậu ta, trong thời gian ngắn đã mất đi bao nhiêu người ngưỡng mộ...

Cuối cùng, đám nam sinh trong lớp thế hệ thứ hai đếm từng người một đều đồng loạt xông lên đánh Mạc Tiểu Văn đang nằm trên mặt đất, khiến cậu ta hoàn toàn biến dạng.

Cứ đánh dù cho gia cảnh của Mạc Tiểu Văn rất đẳng cấp, nhưng dù sao pháp luật không quy tội nhiều người, không đánh thì lúc nào đánh nữa chứ?

Lương Siêu đứng bên này đang giả bộ ngăn cản đôi chút kiểu cho có lệ thì nghe thấy Thượng Quan Nguyệt nói là cái tên Mạc Tiểu Văn này bình thường chính là một tên cặn bã của cặn bã, và đã hại đời vô số sinh viên đại học vô tội, nghe đến đây hắn cũng chẳng thèm ngăn lại nữa, quay người rời đi.

Cái loại rác rưởi này chính là đáng chết!

Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, Lương Siêu lau dấu môi đỏ mọng trên mặt, nghiêm túc khiển trách:

"Tôi cảnh cáo em, về sau đừng lấy tôi ra làm lá chắn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"



"Hậu quả ư?"

Thượng Quan Nguyệt cười nhếch miệng, khiêu khích hỏi:

"Hậu quả là gì chứ?"

“Thì cứ nhìn chị Cung Vũ và chị Băng Khanh của em là biết, hai người đó cũng từng thường mang tôi ra làm lá chắn, nên bây giờ thành, hehe….”

“Anh!”

Thượng Quan Nguyệt bị trêu chọc đỏ ửng cả mặt, sau khi cô thầm mắng một câu đồ đàn ông bỉ ổi xong thì thấy một mỹ nữ nhìn có vẻ rất quen đi tới.

Đó chính là Phương Vận, người mới quen hôm qua.

Nhưng so với vẻ ngoài sáng sủa và quyến rũ của hôm qua, Thượng Quan Nguyệt hôm nay trông phờ phạc đi rất nhiều.

"Ở đây, đang tìm cô đấy."

Thượng Quan Nguyệt gọi với lại Phương Vận, Lương Siêu nhìn thấy cô thì ngay lập tức mỉm cười một cách tự nhiên và vẫy tay với chào hỏi.

"Cô không phải làm việc trong Tập đoàn của Phương Thị ư? Tại sao giờ này lại xuất hiện ở đại học Đế Kinh?"

"Tôi, tôi..."

Phương Vận ngập ngừng quanh co một lúc:

"Không có việc gì, tôi chỉ đến đây đi dạo thả lỏng chút thôi.”

"Ồ."

"Vậy thì bạn cô cũng thật biết chọn địa điểm đấy. Đại học Đế Kinh không chỉ có bầu không khí học hành tốt mà còn có phong cảnh đẹp ở khắp nơi trong trường, cô cứ đi nhìn ngắm xung quanh đi, tôi xin phép đi trước."

Thượng Quan Nguyệt:"..."

Cái tên trai thẳng đầu đất này!

Người ta rõ ràng muốn cho mình cơ hội làm hướng dẫn viên mà sao tên này lại có mắt như mù vậy chứ?

Thấy Lương Siêu nói vậy liền rời đi luôn, Phương Vận Phương Vận thực sự sửng sốt, nhưng lần này cô ấy không có thời gian để ở đây thất thần nữa, cô ấy mau chóng đuổi kịp hắn, kéo cánh tay hắn lại.

Thượng Quan Nguyệt thấy vậy cũng kinh ngạc, bây giờ tất cả người đẹp đều chủ động như vậy sao?

“Ấy, cô…”

Lương Siêu đầy kinh ngạc nhìn cô ấy, Phương Vận hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

"Lương Siêu, nghe lời tôi dặn dò đây, anh hãy mau chóng rời khỏi Đế Kinh đi, chạy càng xa càng tốt, đừng quay lại nữa, được không?"

OMG!



Mới quen biết có hai ngày mà muốn bỏ trốn cùng nhau luôn rồi sao?

Thượng Quan Nguyệt chỉ cảm thấy nhận thức của mình đối với cặp nam nữ này cứ thay đổi xoành xoạch trong nháy mắt.

Lương Siêu bên này cũng sửng sốt hồi lâu, mãi sau mới có thể tỉnh hồn lại được, hắn lập tức cười khổ nói:

"Người đẹp à, tôi không hiểu ý tứ của cô cho lắm, cô là…”

“Anh trai tôi muốn giết anh.”

Phương Vận lập tức hít sâu một hơi, không còn nhăn nhó dè chừng nữa, cô ấy nói thẳng:

“Và hiện giờ anh ấy lên kế hoạch cẩn thận cả rồi, ngay cả nhân lực cũng đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Cho nên tôi hy vọng anh mau chóng càng nhanh càng tốt rời đi nơi Đế Kinh đầy thị phi này đi, tôi, tôi…”

“Tôi không muốn nhìn thấy anh gặp phải chuyện gì đâu.”

Thượng Quan Nguyệt: "..."

Lương Siêu: " ..."

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.

Một lúc sau, khi đã xác định người phụ nữ trước mặt không bị bệnh tâm thần, Lương Siêu mới hỏi:

"Xin hỏi anh trai cô là ai?"

"Phương Lệ."

Lương Siêu hơi nhướng mày:

“Ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Phương Thị, là Phương Lệ đó sao?”

“Ừ.”

“Hơ…Mỹ nhân à, tôi và anh cô hình như không có thù oán gì thì phải? Tại sao anh ta lại muốn giết tôi chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô sao?"

Phương Vận hơi đỏ mặt, nhưng ngay lập tức kìm nén sự xấu hổ của mình và tiếp tục nói:

"Bởi vì Diệp Khuynh Thành là người phụ nữ mà anh trai tôi luôn ngưỡng mộ, hiện tại lại đang dây dưa với anh.”

“Với cả anh tôi trước đó đã từng phái sát thủ đi giết anh, mặc dù tôi cũng không biết anh ấy định làm như thế nào, chỉ biết anh ấy từng muốn dụ anh đến công viên động vật hoang dã, sau đó mượn uy thú hộ vệ của Vạn Thú Tông để giết anh đó."

Nghe vậy, ánh mắt Lương Siêu hơi trầm đi!

Ngày đó, người sau lưng Diệp Tiêu âm thầm thao túng hắn ta, kẻ là ra tay tàn độc đằng sau kế hoạch dùng Kim Giáp Hổ giết mình lại chính là tên Phương Lệ, một kẻ chưa từng gặp qua lần nào?

Tên này chắc chắn là một tên cáo già!

Một sát khí lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lương Siêu...