Truyền Nhân Thiên Y

Chương 274




"Cô có thấy không?"

"Đây là thẻ đen tôi đặc biệt làm riêng cho Lương Siêu, nó có rất nhiều đặc quyền. Tôi cũng đã gửi vào trong đó hơn 700 vạn, đó là lợi nhuận chia cho Lương Siêu."

Sau khi nói xong, Tiêu Thi Nhã còn nhướng mày và nói với vẻ đầy khiêu khích với Diệp Khuynh Thành: "Sao nào? Tôi đã mở thêm một thẩm mỹ viện chỉ trong vài ngày đấy."

"Và doanh thu của nó đã lên tới hàng nghìn vạn và lợi nhuận thu về cũng được hàng nghìn vạn. Xét về tài kinh doanh, chẳng phải tôi mạnh hơn nhiều so với một nữ cường nhân như cô sao?"

Trông Diệp Khuynh Thành có vẻ không vui, đặc biệt là sau khi trông thấy Lương Siêu không khách khí cất chiếc thẻ đó đi.

"Hừ!"

"Cũng chỉ là dựa vào lợi ích nhận được từ bài thuốc gia truyền của người khác đưa cho mà thôi. Nếu như chỉ so sánh thuần túy về năng lực kinh doanh thì cô làm gì có cửa đòi so sánh với tôi."

Tiêu Thi Nhã nheo mắt lại, sau đó nhún vai nở nụ cười.

"Đúng vậy, đối với một người xuất thân từ thương gia như cô thì cô rất tự tin về năng lực kinh doanh của bản thân cũng giống như tôi xuất thân từ nhà võ, tôi vô cùng tự tin về thực lực chiến đấu của bản thân mình."

"Nếu như nghiêm túc so sánh về sức chiến đấu thì tôi cũng cảm thấy cô chỉ là một tên lưu manh mà thôi."

"Cô!"

"Dừng lại!"

Lương Siêu vội làm động tác ngăn cản nói: "Hiện tại tôi mới là người bị thương, hai người có thể quan tâm tới tâm trạng của tôi một chút được không?"

"Coi như tôi cầu xin hai cô được không?"

Diệp Khuynh Thành cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, miễn cưỡng bỏ qua.

Tiêu Thi Nhã cũng cười đáp lại: "Mặc dù số tiền vừa rồi tôi đưa cho anh không nhiều nhưng cũng đủ để mua một số thực phẩm dinh dưỡng bồi bổ cơ thể."

"Còn nữa, hôm nay nhìn thấy sức chiến đấu của anh vô cùng lợi hại khiến cho tôi cảm thấy rất hưng phấn. Sau này, hai chúng ta tìm cơ hội..."

"Đánh với nhau một trận vui vẻ được không?"

Nghe thấy lời nói hết sức mơ hồ này cùng với dáng vẻ liếm môi đầy khiêu khích của Tiêu Thi Nhã, Lương Siêu chỉ cảm thấy lỗ mũi mình nóng lên!

"Ừm...Tôi, tôi chợt nhớ ra hôm nay đi vội quá còn chưa kịp tắt lửa trong nhà. Chúng tôi đi trước đây!"

Nói xong, hắn vội vã rời đi.

Hai cô gái Hạ Tử Yên và Khương Nhu nhìn nhau rồi lại nhìn hai vị như nước với lửa, âm thầm đấu nhau bằng ánh mắt thì thầm thương tiếc cho Lương Siêu ở trong lòng...

Nếu như sau này hai cô gái này gia nhập thì có lẽ ngọn lửa trong gia đình sẽ không bao giờ tắt mất.

Khi quay trở về nhà, Cung Vũ, hai chị em Liễu Băng Loan và Lương Nghiên đều giật mình khi nhìn thấy Lương Siêu. Họ vội vây quanh hắn hỏi han.



"Haizz, chỉ là chút chuyện vặt thôi."

"Anh vừa mới đi ra ngoài tập thể dục nhưng lỡ quá sức nên thấy hơi đây. Anh chỉ cần đi tĩnh dưỡng khoảng nửa ngày là sẽ ổn thôi."

Tập thể dục...

Mễ Lặc ở một bên âm thầm bĩu môi. Sử dụng hiện tượng thiên văn để chiến đấu với đối thủ đã bước chân một sang kỳ Kim Đan, là thiên tài số 1 của Long đường!

Thế mà từ trong miệng của Lương Siêu lại biến thành tập thể dục, đúng là coi trời bằng vung!

"Lương Siêu, anh chắc rằng mình không sao đấy chứ?"

"Mọi người đều nói rằng các bác sĩ đều không tự chữa trị cho mình, hay là cứ để chúng em đưa anh đến bệnh viện xem sao? Có như vậy chúng em mới yên tâm được."

Lương Siêu sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Cung Vũ, cười lắc đầu.

"Yên tâm, anh biết rõ tình trạng của bản thân mà."

"Em cứ yên tâm luyện ca khúc mới đi. Chẳng phải Vương Mặc của truyền thông Thiên Ngu nói rằng đã sắp xếp một buổi hòa nhạc trở lại hoành tráng cho em rồi sao. Em không thể bị phân tâm cho đến lúc đó được."

Cung Vũ khẽ gật đầu, sau đó Lương Siêu và Mễ Lặc cùng nhau lên lầu.

"Chủ nhân có cần tôi giúp ngài trị thương không?"

"Không cần đâu."

"Vấn đề lúc trước tôi nhờ anh đi hỏi sao rồi?"

Mễ Lặc lập tức nói: "Tôi phát hiện được thằng nhóc đó sẽ tổ chức tiệc ở nhà vào ngày hôm nay và sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi giới bất động sản ở đế kinh tại khách sạn Tây Vân."

"Khi đó, sẽ có rất nhiều ông trùm giới bất động sản đến tham gia."

"Ừm."

Lương Siêu khẽ gật đầu. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất để chuẩn bị cho tối mai.

Đã đến lúc hắn cần giải quyết một số món nợ cũ từ trước.

Chiều hôm sau.

Sau khi dưỡng thương khoảng hơn 1 ngày, Lương Siêu cảm thấy thân thể mình đã khỏe hơn nhiều, vết thương ngoài da cùng với nội thương cũng đã gần khỏi hẳn.

Khi đi ra ngoài sân của căn biệt thự nhỏ, hắn thử huy động thì cảm thấy huyền khí ngập tràn trong cơ thể. Điều đó khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Trận chiến ngày hôm qua đã giúp hắn tiến thêm một bước lớn trên con đường tu luyện Kim Đan!



Nếu như tất cả thuận lợi thì đoán chừng khoảng 1 tháng sau, hắn có thể thành công đột phá, bước nửa chân vào kỳ Kim Đan!

Một lúc sau, đột nhiên Liễu Băng Khanh gọi điện thoại đến.

"Lương Siêu, Băng Loan có ở nhà không?"

"Không có."

"Sáng sớm con bé không đến công ty cùng em sao? Có chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Liễu Băng Khanh đột nhiên trở nên gấp gáp: "Con nhóc này đúng là khiến người khác phải lo lắng!"

"Sau khi ăn trưa xong, con bé nói cảm thấy da hơi khô nên muốn đến spa ở hội sở nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về. Điện thoại tắt máy, cũng không liên lạc được qua wechat..."

"Băng Khanh, em cứ bình tĩnh. Em nói từ từ thôi, mọi chuyện giờ ra sao?"

"Vừa rồi thư ký của em đột nhiên nói với em rằng sau khi Băng Loan từ spa đi ra, có mấy người cưỡng ép con bé lên xe!"

"Thư ký cũng đã nhận ra biển số xe của chiếc Maybach màu đen đó và nói rằng đó là xe của Tả gia!"

Xoẹt!

Nhất thời sắc mặt của Lương Siêu trở nên lạnh lùng, trong mắt chợt lóe lên một tia sát ý!

Tả Khiêm.

Hắn còn chưa đi thanh toán nợ với hắn ta, vậy mà hắn ta lại gây rối trước?

Được, được lắm!

Lương Siêu hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: "Băng Khanh, em đừng lo. Bây giờ em cứ về nhà trước và đợi. Anh hứa sẽ đưa Băng Loan trở về nguyên vẹn."

Nói xong, hắn ngắt máy.

Sau khi chào hỏi xong, Mễ Lặc lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ của một căn phòng trên lầu 2 của căn biệt thự và nở nụ cười khát máu.

"Chủ thượng, ngài định làm thế nào?"

Sát ý trong mắt Lương Siêu chợt lóe, hắn xoay người rời đi.

"Không được lạm sát người vô tội."

"Haizz..."

Sau khi nghe xong, khóe miệng Mễ Lặc khẽ nhếch.

"Thuộc hạ, tuân lệnh!"