Truyền Nhân Thiên Y

Chương 272




Người phụ nữ này muốn làm gì?

Hắn không khỏi sờ mặt mình, nghĩ thầm không phải đối phương bị gương mặt bảnh trai của mình mê hoặc, muốn đến trâu già gặm cỏ non, muốn quy tắc ngầm mình đó chứ?

Lương Siêu càng nghĩ thì càng cảm thấy có khả năng, sau lưng càng phát lạnh!

Cũng đúng lúc này, Cơ Lăng Tuyết cau mày lại, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ sau đó chậm rãi mở miệng: "Yên tâm, ta không có đam mê không tốt gì, cũng không có hứng thú với thằng nhóc như cậu. Huống chi, nhìn ta rất già sao?"

Lương Siêu lập tức trừng lớn mắt, người phụ nữ này còn biết được cả suy nghĩ của mình nữa! Chẳng lẽ biết thuật đọc tâm sao?

Cơ Lăng Tuyết lại nói: "Thuật đọc tâm cái gì, ta không tu tập qua, cậucó thể lý giải đây là một loại năng lực thiên phú của ta, sinh ra là đã có rồi."

Lương Siêu: "..."

Với năng lực thiên phú này, khó trách đến nay còn độc thân không tìm thấy đàn ông!

Mà hắn vừa nói thầm trong lòng xong, đã thấy Cơ Lăng Tuyết lắc đầu: "Đoán sai rồi, ta không phải độc thân, khi cậu chưa ra đời thì ta đã có người trong lòng rồi."

Vẻ mặt Lương Siêu cứng lại, tâm tình gần như sụp đổ.

"Tiền bối, chúng ta có thể đừng chơi như vậy không? Còn có thể tâm sự không? Nếu ngài cứ như vậy thì vãn bối không ở lại được nữa, đành phải cáo từ."

"A..." Cơ Lăng Tuyết cười cười, dời mắt đi sau đó gật gật đầu: "Vậy chiều theo ý cậu, vậy trò chuyện một chút đi."

"Nhìn tính tình thoải mái không bị trói buộc, không có chút câu nệ nào của cậu, đúng là rất giống đệ tử ông ấy dạy dỗ ra."

Hả?

Lương Siêu nghe vậy thì lập tức giật mình: "Chẳng lẽ tiền bối quen biết gia sư?"

"Thiên Huyền à? Đâu chỉ quen biết, ông ấy là người trong lòng ta, cho nên xét theo vai vế thì ta là sư nương của cậu, không thì cậu cảm thấy vì sao vừa rồi ta phải nâng đỡ cậu như vậy? Do đầu óc có bệnh sao?"

Lương Siêu lập tức hỗn loạn...

Lại một sư nương!

Hơn nữa nhan sắc của vị sư nương này không thua kém Lê Uyển chút nào, hơn nữa thực lực chỉ mạnh chứ không yếu hơn Lê Uyển!

Mấu chốt là còn có năng lực thiên phú tương tự như đọc tâm, cho dù là dạng này mà lão già trăng hoa như sư phụ cũng có thể tán được, quá trâu bò rồi? !

Cơ Lăng Tuyết lại cười cười, nói: "Trước đó trong lúc chiến đấu cậu có thi triển một chiêu cuối cùng, chính là vô cực lôi pháp đúng không? Đây chính là thuật pháp đơn truyền của nhất mạch Thiên Y Môn, lúc còn trẻ ta nhìn thấy sư phụ cậu thi triển hai ba lần mà thôi, ông ấy đã truyền cho cậu thì chắc đã coi cậu là truyền nhân y bát."



"Ừm, đúng vậy."

"Thiên Huyền gần đây thế nào rồi?"

"Hả..."

Đôi mắt của Lương Siêu xoay tròn, lại rập khuôn dùng ra lí do trước đó với Lê Uyển, bảo rằng Thiên Huyền đã qua đời nhiều năm, xin sư nương hãy nén bi thương.

Cơ Lăng Tuyết cười không nói gì, yên lặng nhìn chằm chằm và Lương Siêu.

Mấy phút sau, Lương Siêu bị nhìn chằm chằm mà trong lòng run rẩy, cuối cùng thực sự không chịu nổi, chùi mồ hôi lạnh trên trán rồi nói hết ra: "Bây giờ ông già đang ở ngay trong đạo quán trên núi, cả ngày uống rượu ăn thịt, thỉnh thoảng còn đi nhìn lén mấy quả phụ trong sơn thôn tắm rửa, sống tiêu sái lại sung sướng."

"Phốc!" Cơ Lăng Tuyết bị chọc cười, gật đầu nói: "Ừm, thật là tác phong của ông ấy."

Nhìn thấy Cơ Lăng Tuyết có phản ứng như vậy, Lương Siêu sững sờ một hồi lâu.

Lòng dạ của vị sư nương này thật là bao la...

"Tiểu Mặc, cậu ở trên núi cũng rất khá, chạy xuống làm cái gì?"

"Kết hôn."

"Kết hôn? Cậu có vị hôn thê rồi à?"

"Đúng."

Vừa nhắc chuyện này, trên mặt Lương Siêu tràn đầy uất giận: "Không chỉ có một người, mà là chín!"

"Cái gì? Mới có chín? Lão già này cũng quá đáng, chín người thì làm sao đủ để nhất mạch Thiên Y khai chi tán diệp? Tối thiểu phải gần trăm người mới được?"

Gần trăm mười người...

Lương Siêu đã không còn gì lưu luyến trên đời, đồng thời cũng triệt để câm nín trước mạch não của sư nương này.

Dạng cao nhân tuyệt thế này có thể qua lại với ông già thật là không kỳ quái chút nào.

Sau khi trò chuyện hai câu việc nhà, Lương Siêu giẫm trúng lôi mấy lần, Cơ Lăng Tuyết mới đi vào chính đề.

"Tiểu Mặc, từ hôm nay trở đi cậu chính là chỉ huy sứ ngoài biên chế của Võ Minh, nếu đã giữ vị trí này thì phải gánh vác trách nhiệm nặng trĩu đó, hiểu chưa?"

"Hả, trách nhiệm gì?"



"Nói là chuyện nhỏ thì chính là làm việc cho Võ Minh, nói chuyện lớn là tận trung vì nước."

"Mà địa vị của các đời chỉ huy sứ ngoài biên chế đều rất được tôn sùng, tương đương với trưởng lão cấp hai trong tổng bộ Võ Minh."

"Đúng, Võ Minh tổng cộng có sáu cấp trưởng lão, trưởng lão cấp một là cao nhất, cấp sáu thấp nhất, hai vị trưởng lão Hình Phạt là Mặc Vân và Mục Phong chính là trưởng lão cấp hai, cùng cấp với cậu."

"Mà ta và Lăng Lão đều là trưởng lão cấp một, trong tổng bộ có tổng cộng chín vị trưởng lão cấp một, mỗi một vị đều có thực lực trên Nguyên Anh, hiện tại rõ chưa?"

Rõ cái cọng lông!

Lương Siêu đã nghe ngốc, lời nói của vị sư nương này hoàn toàn là hai phiên bản với những gì Mặc Vân nói trước đó!

"Sư nương, không phải chỉ huy sứ ngoài biên chế này là nhân viên không nằm trong biên chế của Võ Minh sao! Không phải một chức vụ không cần làm cũng không bị trói buộc sao! Sao bây giờ lại..."

"Ai nói với cậu như vậy?"

"Mặc Vân tiền bối đó!"

"A, vậy là cậu bị hắn lừa gạt rồi."

Thấy Cơ Lăng Tuyết trả lời dứt khoát như vậy, Lương Siêu lập tức có xúc động muốn chửi thề!

Mặc Vân đáng đâm ngàn đao này, đánh giá lúc trước của mình đối với hắn thật là không sai chút nào cả! Quả nhiên là một tên không biết xấu hổ!

Cơ Lăng Tuyết lại giải thích: "Cái gọi là ngoài biên chế, chỉ là đa số thời gian đều chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, còn có quyền điều động tất cả thành viên phân bộ Võ Minh trong các thành thị, bao gồm cả bộ chủ."

"Thậm chí tất cả bộ chủ các phân bộ nhìn thấy cậu cũng phải quỳ lạy hành lễ."

Nói xong, Cơ Lăng Tuyết lấy ra một khối ngọc bài hình rồng được khắc thành từ dương chi ngọc thượng hạng rồi đưa cho Lương Siêu: "Cầm đi, đây chính là tượng trưng thân phận sau này của cậu."

"Tôi... Có thể không tiếp nhận không? Hiện tại từ chức được không? Làm phiền sư nương giúp cho."

"Không được." Cơ Lăng Tuyết nghiêm trang lắc đầu, nhìn chằm chằm Lương Siêu đang không ngừng than thở một lát rồi vỗ nhẹ bả vai hắn.

"Tiểu Mặc, bây giờ cậu không cách nào làm một con nhàn vân dã hạc (sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự) giống như sư phụ cậy, trừ phi cậu chịu triệt để buông món nợ máu gia đình mà mình gánh vác xuống."

"Phần chức vụ này tạm thời coi như rèn luyện, nếu như cả ải này cũng không qua được thì chuyện báo thù rửa nhục đã vô vọng, cha mẹ tộc nhân cũng chết không nhắm mắt, hiểu chưa?"

Nghe xong, ánh mắt Lương Siêu lập tức run lên, thu lại hết vẻ chán nản, sau khi do dự một lúc thì nhận lấy ngọc bài hình rồng kia.

Cơ Lăng Tuyết thấy thế thì hài lòng cười một tiếng, chợt xoay tay lấy ra một quyển trục rồi đưa tới: "Hiện tại, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi cậu nhậm chức đi."