Truyền Nhân Thiên Y

Chương 270






"A. . ."

"Lại bắt đầu ra vẻ rồi à? Chẳng qua trước đó anh đã ra vẻ lâu như vậy, tiếp theo cũng đến phiên tôi rồi đúng không?"

Nói xong, Lương Siêu đã đưa tay chỉ lên trời, hét lớn như tiếng chuông đồng: "Lôi đến!"

Ầm ầm!

Trong chốc lát, từng Lôi Đình màu vàng kim nhạt đã xé rách mây đen, đan vào từng mảnh tia chớp màu bạc do Chung Kình kích hoạt. . .

Trong nhất thời, tiếng sấm chớp vang vọng không dứt, khiến đa số mọi người ở đây đều chậc chậc ngợi khen.

Lương Siêu có thể lấy tu vi Thiên Tượng chiến đấu đến bước này, còn dẫn tới khí thế thiên địa không thể yếu hơn Chung Kình bao nhiêu, đủ để được đám người tôn kính.

Chung Kình thấy thế thì dời mắt đi, cuối cùng liếc nhìn Lương Siêu rồi chậm rãi lắc đầu: "Ngu xuẩn mất khôn."

Nói xong, cái bóng Ngân Thương khổng lồ sau lưng gã ta bắt đầu trở nên chân thật, mà trên không trung cũng có hư ảnh một cây trụ lớn hiện ra từ vô số Lôi Đình.

Khi thủ ấn của Lương Siêu không ngừng hình thành, lôi quang vàng nhạt mặt ngoài trụ lớn cũng càng chói mắt.

Lần này khác với lúc Lương Siêu thi triển ở vườn động vật hoang dã, trên cây trụ bắt đầu có càng ngày càng nhiều minh văn nổi lên.

Tất cả trưởng lão của Võ Minh đều hơi nheo mắt lại, cảm nhận được khí tức thuần chính dương cương càng ngày càng đậm do Lôi Trụ kia phóng ra, mấy người tu đạo trong Đạo môn trong đó đều chậc chậc than nhẹ.

Cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy thuật pháp này, cũng không tiện suy đoán uy lực của nó lớn đến bao nhiêu. Chẳng qua chỉ nhìn từ mặt khí thế thì miễn cưỡng so được với sát chiêu chung cực của Chung Kình, cùng thuộc về một cấp bậc. . .

"Vô Cực Lôi Pháp, Đại Tu Di Lôi Trụ!"

"Ngưng!"



Trong lòng thầm quát một tiếng, chỉ thấy Lôi Trụ vắt ngang trên không lập tức bừng lên ánh vàng, triệt để ngưng tụ sau nó uy năng cũng tăng lên tới đỉnh điểm!

Cuối cùng nó mang theo âm thanh phong lôi mãnh liệt mà ngang nhiên giáng xuống, đường kính của Lôi Trụ to gần mười mét, dài mấy chục thước, đã bị Lương Siêu trực tiếp nắm chắc.

Mà dưới áp lực cực lớn của nó, diễn võ trường trung tâm vô cùng kiên cố được làm từ đá tảng đã ầm ầm sụp đổ, hóa thành từng mảnh bột mịn. . .

Cùng lúc đó, hư ảnh Ngân Thương khổng lồ sau lưng Chung Kình đã ngưng tụ không khác gì vật thật, trong lúc gã ta liên tục hét vang, Ngân Thương trong tay đột nhiên đập mạnh xuống! Giáng thẳng vào Lương Siêu phía dưới!

Lương Siêu cũng không yếu thế, cắn răng cưỡng ép kích hoạt Lưu Ly Bá Thể đến cực hạn, nhờ vậy mới miễn cưỡng có thể nâng Đại Tu Di Lôi Trụ lên, đột nhiên chọc lên va chạm với Ngân Thương khổng lồ!

Oanh!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến từ trung tâm va chạm của Lôi Trụ và Ngân Thương, liên tục quanh quẩn trong cả quảng trường phía Tây này.

Tất cả mọi người đều không khỏi ngồi thẳng lên, bọn họ đều biết kích này là kích cuối cùng của Lương Siêu và Chung Kình, thắng bại được quyết định bởi kích này.

Mỗi một dây thần kinh của mọi người đều căng cứng, trừng lớn đôi mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào Lôi Trụ và Ngân Thương kia, sợ bỏ lỡ mỗi một chi tiết nhỏ. . .

Một lát sau, Lôi Trụ và Ngân Thương vẫn còn giằng co, vẻ mặt của Chung Kình đanh lại, dồn hết phần lực cuối cùng và tất cả sức mạnh có thể tiêu hao vào thương kia!

"Thua cho ta!"

Trong nháy mắt, trong lòng Lương Siêu sinh ra cảm giác nguy cơ khủng bố, hắn cảm nhận được Lôi Trụ mình ôm lấy kia rung động càng lúc càng lớn, hắn lập tức ngửa mặt lên trời kéo cuống họng rống một tiếng, bộc phát toàn lực thậm chí còn nhiều hơn khả năng của bản thân!

Tiềm lực dâng trào, cộng thêm nguy cơ khủng bố bên ngoài khiến đại não của Lương Siêu choáng váng, mà ở mi tâm của hắn cũng hiện ra một đường vân rất tinh diệu…

Đường vân như ẩn như hiện, lóe ra ánh vàng nhàn nhạt, chẳng qua chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, cho dù cẩn thận quan sát cũng chưa chắc có thể phát hiện, huống chi hiện tại lực chú ý của mọi người đều tập trung trên Lôi Trụ và Ngân Thương.

Mà khi đường vân trước đó lóe lên, Lương Siêu ôm cây Đại Tu Di Lôi Trụ kia lập tức ổn định lại, đột nhiên bộc phát ra một quái lực!

Cũng nhờ quái lực này mà hắn cưỡng ép triệt tiêu mất bộc phát sau cùng của Chung Kình.

"Nát đi!"



"Răng rắc răng rắc. . ."

Theo một tiếng quát lớn của Lương Siêu, Đại Tu Di Lôi Trụ và Ngân Thương lại bắt đầu cùng sụp đổ, mà Chung Kình biến sắc cũng suy yếu ngã xuống từ giữa không trung, ngã mạnh xuốngmặt đất. . .

Cuối cùng, quang ảnh Ngân Thương khổng lồ triệt để vỡ vụn, nhưng Lôi Trụ trong tay Lương Siêu cũng biến mất, chỉ còn lại một hư ảnh cột sáng cực kì mờ nhạt. . .

Như thế nhìn ra, cuối cùng là Lôi Trụ cao hơn một bậc.

Nhìn trên đài, Diệp Khuynh Thành thất thần dùng hai tay che miệng, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại đánh giá trước đó của mình đối với chiêu này của Lương Siêu, không khỏi tự giễu cười một tiếng.

Cái này thật sự không phải là ảo thuật lừa gạt người gì.. . Mà là một thuật pháp có uy năng lớn, rất trâu bò!

Sau khi Lương Siêu ổn định lại, hư ảnh cột sáng kia lại bị hắn ra sức vung mạnh, chậm rãi đập tới Chung Kình.

Uy lực kia đã không còn thừa lại bao nhiêu, thậm chí có thể nói là không đáng kể, chỉ cỡ một đứa trẻ bình thường cầm một cây gậy gỗ nện vào một chỗ.

Nhưng đám người đều có thể nhìn ra được, hiện tại Chung Kình đã triệt triệt để để nỏ mạnh hết đà, chỉ còn một hơi chống đỡ gã đứng đó, chỉ cần hư ảnh cột sáng này khẽ chạm gã một chút thì sẽ ngã xuống đất bại trận.

Nhưng ngay sau đó, một màn mang tính hí kịch xuất hiện.

Ngay khi cột sáng kia chỉ cách bả vai Chung Kình một hai cm thì một làn gió mát phất phơ thổi qua, cột sáng lặng yên tiêu tán. . .

Lương Siêu nhìn thấy cũng sững sờ, đối diện với Chung Kình mà cùng cười khổ.

"Ông trời muốn chơi tôi đúng không? Tôi ráng chống đỡ chiến đấu với tên biến thái này đến bước này thực không dễ dàng mà. . ."

Đám người cũng sững sờ, đều quay mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mờ mịt.

Hai người đều còn đứng, nhưng đều không có sức lực đánh nữa.

Như thế. . . Rốt cuộc coi như người nào chiến thắng?