Truyền Nhân Thiên Y

Chương 262






Về phần thực lực hay tu vi của vị thủ tịch cung phụng của Diệp gia, Lương Siêu hoàn toàn không hề lo sợ.

Dù sao cũng đâu phải đánh nhau với hắn, hơn nữa còn có người hầu là vua ma cà rồng thì có gì phải sợ chứ?

40 phút sau, ở bên trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh.

Khi Diệp Khuynh Thành biết được Giả Nam âm thầm gọi điện cho Lương Siêu nhờ giúp đỡ, cô ta tức tới mức đập bàn rồi đứng dậy bỏ đi.

“Cô chủ.”

Lúc này, Bố Hạo ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng đứng lên ngăn cản: “Ngài vẫn nên lo chuyện công việc thì hơn, không cần lo lắng tới chuyện khác.”

Diệp Khuynh Thành nhíu mày, ý của ông ta là cô ta không nên ra ngoài. Vì thế, cô ta lấy điện thoại di động ra muốn nhắn tin cho Lương Siêu bảo hắn đừng tới.

Cô ta biết để trở thành thủ tịch cung phụng của Diệp gia, Bố Hạo có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Với thực lực đó, những thủ đoạn hào nhoáng của Lương Siêu chắc chắn sẽ không thể đối phó được. Thế nhưng còn chưa kịp gửi tin nhắn đi thì Bố Hạo đã cướp lấy điện thoại di động.

“Ngài!”

“Bố đại sư, ngài quá phận rồi!”

“Tôi rất kính trọng ngài vì ngài đã bảo vệ gia đình tôi trong suốt những năm qua nhưng hành vi hiện tại của ngài đã chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi! Mau trả lại điện thoại cho tôi!”

“Đúng vậy, Bố đại sư, chưa nói tới chuyện giữa Lương thánh y và chủ tịch Diệp xảy ra chuyện gì không. Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là danh chính ngôn thuận vì giữa hắn và chủ tịch Diệp có hôn ước!”

“Một người ngoài như ngài quản quá nhiều rồi chăng?”

“Haizz…”

Bố Hạo thở dài một hơi nói: “Có đại sư từng nói rằng thằng nhãi họ Lương kia là hiện thân của tai tinh, ai gặp hắn cũng sẽ dính phải vận xui.”

“Cô chủ, tôi không thể trơ mắt nhìn cô và Diệp gia bị hủy ở trong tay thằng nhãi kia được cho nên chỉ có thể đắc tội với cô. Mong sau này cô hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.”

“Ngài!”

Nghe vậy, Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận. Đang định nói thêm vài câu thì tiếng cười mang ý trêu tức truyền đến.

“A…”

“Nỗi khổ tâm ư? Nếu để người khác nghe được đúng là dễ gây hiểu lầm.”

“Theo như tôi biết, ông chỉ là một đầy tớ của Diệp gia. Nhưng người nghe không biết lại còn tưởng là ông nội hay là trưởng bối nào khác của chủ tịch Diệp nữa đấy.”

“Lương thánh y? Anh tới rồi.”

Khi nhìn thấy người tới, Giả Nam vô cùng vui vẻ nhưng Diệp Khuynh Thành lại cau mày chặt hơn, cô ta lập tức nháy mắt với Lương Siêu.

“Nơi này không có chuyện của anh, mau đi đi!”

“E rằng hôm nay cậu ta không rời khỏi đây được.”

Bố Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lương Siêu.



Thế nhưng Lương Siêu hoàn toàn không để ý đến ông ta, hắn mỉm cười trò chuyện với Diệp Khuynh Thành.

“Đã hai ngày không gặp, cô có khỏe không?”

Diệp Khuynh Thành đang định nói thì Bố Hạo nhảy vào: “Cậu không cần quan tâm tới sức khỏe của cô chủ.”

“Cô có làm theo những yêu cầu của tôi không? Mỗi ngày cô làm việc khoảng bao lâu? Cô có bảo đảm được thời gian nghỉ ngơi không?”

Bố Hạo hừ lạnh một tiếng, giành nói trước: “Đừng có giả vờ thân quen nữa, vô dụng thôi.”

“Vì cô chủ và Diệp gia, nhất định hôm nay tôi sẽ diệt tên tai tinh này để hắn sau này không đi gây họa cho người khác!”

Lương Siêu: “…”

Hắn nghiêm mặt đi về phía Bố Hạo, hắn trực tiếp ra tay!

“Chỉ là một tên đầy tớ thôi, ông có quyền gì xen vào cuộc trò chuyện giữa tôi với chủ nhân? Câm miệng chó của ông lại đi!”

“Nếu không tôi không ngại cắt lưỡi của ông khiến cho ông cả đời này không nói được thêm bất cứ điều gì nữa!”

Diệp Khuynh Thành: “…”

Kể từ khi Bố Hạo bước chân vào Diệp gia, ngay cả cha của cô ta cũng rất kính trọng ông ta.Vậy mà Lương Siêu không chỉ mắng ông ta là đầy tớ mà còn uy hiếp ông ta?

Nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Bố Hạo, trái tim của Diệp Khuynh Thành không khỏi dâng lên tận cổ họng.

Nếu như Bố đại sư thực sự nổi cơn thịnh nộ thì có lẽ ông ta sẽ thực sự giết người…

Ngay sau đó.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Bố Hạo tức giận chửi bới. Ông ta còn chưa ra tay mà hai người đứng gần là Diệp Khuynh Thành và Giả Nam đã cảm thấy tức ngực và khó thở!

Ngay sau đó ông ta bước từng bước về phía trước, vô số gạch lát trên sàn nổ tung thành mảnh vụn. Bố Hạo tung quyền thẳng về phía Lương Siêu.

“Chết đi!”

Toàn thân ông ta tràn ngập ánh sáng màu vàng, thực sự khiến cho người ta cảm thấy như thần tiên giáng trần!

Uy lực của một quyền vừa rồi khiến cho Giả Nam có chút căng thẳng…

Trong lòng cô ta không khỏi vẽ ra một dấu chấm hỏi, liệu mình gọi Lương Siêu tới cứu là sai sao?

Lương Siêu có phải đối thủ của Bố đại sư hay không?

Tuy nhiên ngay khi hai cô gái còn đang lo lắng cho Lương Siêu, họ đã trông thấy Lương Siêu vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, hai tay đút túi quần, không định bỏ ra.

Nhìn vào khí thế, có thể thấy được thực lực của Bố Hạo mạnh hơn tên Hồ Thiên Trì của Mộ gia nhiều.

Có điều hắn cũng không quá lo lắng, hắn lập tức nháy mắt với người đi theo phía sau.

“Lên.”

“Mau giáo huấn cho tên này biết giác ngộ của kẻ làm đầy tớ.”



Nghe vậy, Mễ Lặc gật đầu.

“Vâng.”

Sau khi trả lời xong, gã nở nụ cười tiến lên phía trước. Ngay khi một quyền của Bố Hạo chỉ còn cách khuôn mặt của Lương Siêu khoảng 3-5cm, gã lập tức nắm chặt lấy cổ tay ông tay khiến cho một quyền không thể tiến thêm được nữa!

Nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thật ra lại giống như một chiếc kẹp sắt khiến cho Bố Hạo không thể giãy dụa được…

Diệp Khuynh Thành và Giả Nam nhìn Mễ Lặc với vẻ kinh ngạc.

Không ngờ Lương Siêu lại có một tùy tùng mạnh như vậy.

Diệp Khuynh Thành hiểu rất rõ thực lực của Bố Hạo. Xem ra thực lực của Mễ Lặc phải vô cùng mạnh mẽ mới có thể dễ dàng đỡ một đòn của Bố Hạo!

Một lát sau, Bố Hạo dùng toàn lực giãy dụa đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng. Sau đó, bàn tay kia đột nhiên biến thành móng vuốt bất ngờ phát động tấn công nắm lấy cổ Lương Siêu!

Mễ Lặc không thích điều này, gã lập tức tát một phát khiến ông ta bay ra ngoài!

Khi Bố Hạo ngã lăn xuống đất còn chưa kịp hoàn hồn, Mễ Lặc đã xuất hiện ngay bên cạnh ông ta.

“Vừa mới đột phá Kim Đan hậu kỳ sao? Đúng là yếu ớt.”

“Ngươi!”

Bố Hạo vô cùng tức giận. Lúc này, ông ta dùng hết sức tấn công Mễ Lặc nhưng cuối cùng lại bị gã phất tay một cái hóa giải tất cả…

Lúc này, Bố Hạo đã lấy lại tinh thần.

Người này lại là một cao thủ Nguyên Anh!

Cùng lúc đó, Mễ Lặc dùng một tay túm cổ ông ta như túm một con gà còn tay kia thì tát lấy tát để.

Bốp!

“Là một đầy tớ không được phép hạn chế quyền tự do của chủ nhân.”

Bốp!

“Là một đầy tớ thì không được can thiệp vào quyết định của chủ nhân.”

Bốp!

“Là một đầy tớ, không được tùy tiện đưa ra quyết sách mà phải tôn kính chủ nhân, nghe theo mọi lời nói của chủ nhân!”

Bốp!

“Là một đầy tớ lại càng không được xen ngang khi chủ nhân nói chuyện.”

“...”

Đến cuối cùng, không ai đếm được rốt cuộc Mễ Lặc đã tát Bố Hạo bao nhiêu cái nhưng ông ta bị tát tới mức ngay cả Diệp Khuynh Thành không thể nhận ra khuôn mặt của ông ta.

Diệp Khuynh Thành thật sự nghi ngờ nếu như không phải mình liên tục cầu xin Mễ Lặc dừng lại thì Bố Hạo có lẽ thực sự bị đánh chết…