Truyền Nhân Thiên Y

Chương 260




Chỉ huy sứ?

Còn là ngoài biên chế?

Lương Siêu hoài nghi, hoàn toàn không biết đây là thứ gì, nhưng trái lại những trưởng lão tổng bộ Võ Minh đều biến sắc!

"Mặc trưởng lão, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế có quan hệ trọng đại, hơn nữa tại trong tổng bộ đã tìm ra người được chọn thích hợp, chỉ còn thiếu thủ tục nhậm chức thôi!"

"Đúng vậy Mặc trưởng lão, tôi thừa nhận thiên phú, tâm tính của Lương Siêu này là người chọn tốt nhất, nhưng dù sao chưa hề tham gia Võ Minh, tôi hoàn toàn không biết gốc gác ngọn nguồn của cậu ta!"

"Hơn nữa cậu t còn dính dáng đến thù nhà nợ máu lớn như thế, ngài không thể nóng đầu lên liền..."

"Làm càn!"

Mặc Vân lạnh lùng trừng lão già mở miệng bất kính kia, trầm mặt mà nói: "Thân là một trong những trưởng lão Hình Phạt, tất nhiên lão hủ có tính toán trong việc này, còn chưa tới phiên các ngươi nói này nói kia, khoa tay múa chân."

Thấy Mặc Vân đã hơi tức giận, mấy trưởng lão kia bị nghẹn đến mặt mo đỏ bừng, trong nhất thời cũng không dám nhiều lời.

"Khục... Cái kia, tiền bối, cái này chỉ huy sứ ngoài biên chế là chức vụ gì?"

"Rất quan trọng à? Nếu thực sự khó xử thì thôi, tôi tự do tự tại quen rồi, còn không có..."

"Yên tâm." Mặc Vân cắt ngang lời hắn, cười nói: "Tôi biết tâm ý của cậu, cho nên mới đề cử chức vị này. Ý nghĩa như tên, đã là ngoài biên chế thì tất nhiên không tính là thành viên nội bộ của Võ Minh, cậu có thể lý giải là... Một chức vị vinh dự trên danh nghĩa."

Nghe ông ta nói như vậy, Lương Siêu liền hiểu ra, bừng tỉnh mà gật đầu.

Nghĩ cũng phải, đã muốn mời Võ Minh người ta hỗ trợ thì dĩ nhiên phải thành lập mối quan hệ với người ta, bằng không không thân chẳng quen, dựa vào cái gì giúp đỡ chứ?

Thấy Mặc Vân suy nghĩ cho mình như thế, Lương Siêu nhất thời có chút cảm động, lập tức chắp tay nói cảm ơn ông ta, lại hoàn toàn không phát giác vẻ mặt quái dị của đám trưởng lão Võ Minh kia.



"Đa tạ ý tốt của tiền bối, vậy vãn bối từ chối thì bất kính."

"Chờ một chút." Mặc Vân đưa tay cắt ngang lời hắn, cười nhạt và nói: "Thằng nhãi cậu thật không khách sáo."

"Bản trưởng lão chỉ có tư cách tiến cứ cậu, để cậu có tư cách cạnh tranh chức vị này, nhưng cuối cùng có thể tranh được hay không còn phải dựa vào bản lãnh của cậu."

Lương Siêu: "..."

"Phiền toái như vậy sao? Một chức vụ danh dự ngoài biên chế thôi mà cạnh tranh kịch liệt thế à?"

"Nói nhảm!" Một trưởng lão Võ Minh thực sự nghe không vô, khóe miệng giật giật rồi bật thốt lên một câu, nhưng lúc đang muốn nói tiếp thì Mặc Vân đã lạnh lùng trừng ông ta một cái.

"Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông bị câm." Sau khi cảnh cáo một câu về, ông ta lại cười cười với Lương Siêu, nói: "Bây giờ cuộc tranh cử chức vị này đã đến hồi cuối, cho nên đối thủ cạnh tranh của cậu cũng không nhiều. Chỉ có một người."

"A, vậy thì tốt." Lương Siêu buông lỏng, chẳng qua trong lòng cứ thấy là lạ, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cứ cảm thấy Mặc Vân đang đào cái hố cho mình.

Chẳng qua nhìn gương mặt nghiêm túc thận trọng, có chút trang nghiêm đứng đắn của Mặc Vân, hơn nữa mình thật sự muốn Võ Minh trợ giúp, hắn đành cố nén cảm giác này xuống.

"Trong ba ngày sẽ thông báo cậu tiến đến tổng bộ Võ Minh, tiến hành vòng tranh cử cuối cùng. Nhưng trong lúc đó, tôi hi vọng cậu tạm thời không cần đến Tả gia trả thù."

“Câu có làm được không?"

Thấy đối phương suy nghĩ và giúp mình như vậy rồi, nếu cả chút mặt mũi này cũng không cho đối phương thì không khỏi quá không hiểu chuyện. Dù sao Tả gia lớn như vậy cũng không chạy được, chờ thêm ba ngày cũng không sao.

"Được, tất cả làm theo lời tiền bối nói."

Đưa mắt nhìn Mặc Vân rời đi, Miller nhíu nhíu mày, nói: "Chủ thượng, cứ cảm thấy lão già kia không có lòng tốt, hình như đang đào hố cho ngài."



"Ừm." Mộ Khuynh Tuyết cũng gật gật đầu: "Tôi cũng có cảm giác tương tự."

Lương Siêu nhìn hai người một cái, cố nén xúc động gật đầu.

Đâu chỉ các người? Ông đây cũng có!

Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn nói: "Các người lo xa quá, thật sự coi Mặc Vân tiền bối như Lăng Lão sao? Làm một đời Kiếm Tôn, lấy tính tình của ông ta thì sẽ không làm ra mấy trò lén lút chẳng ra gì kia."

Cùng lúc đó, Mặc Vân vừa lên xe thì đã gọi cho Lăng Vũ, trong giọng nói lộ ra đắc ý nồng đậm.

"Lăng lão đầu, chuyện ông không làm được mà tôi thành công rồi. Thằng nhãi Lương Siêu kia đã bị tôi triệt để lừa gạt, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ra nhận chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."

"Cmn? !" Lăng Vũ giật mình, nghe kể xong thì tặc lưỡi than nhẹ: "Cái tên biến thái nhà ông, cả chiêu này cũng chơi ra được. Chẳng qua việc này không phải tuyệt đối, đừng quên đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu là ai."

"Theo lão hủ thấy, nhiều nhất cậu ta cũng chỉ có tỷ lệ được chọn năm phần mà thôi."

Mặc Vân nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng lần nữa: "Theo tôi thấy, tỷ lệ thắng là sáu phần."

Mấy trưởng lão Võ Minh trong xe nghe vậy thì nhìn nhau không nói gì. Lăng Lão và Mặc trưởng lão xem trọng hậu sinh trẻ tuổi Lương Siêu như thế sao?

Phải biết đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu không phải người bình thường, mà là người duy nhất trong trăm năm qua được tổng bộ Võ Minh công nhận là...

Thằng nhãi biến thái...

Hôm sau, trong nhà tổ Diệp gia.

Từ sau phong ba vườn động vật hoang dã lần trước, Diệp Tiêu luôn hối lỗi tại nhà, thậm chí Diệp Khuynh Thành còn nhờ một người được thủ tịch Diệp gia cung phụng - Bộ Hạo chuyên môn canh chừng cậu ta.

Nhưng Diệp Tiêu vẫn luôn không an phận, liên tục hai ngày ăn cơm, đi ngủ, cả đi nhà xí cũng đi theo bên cạnh Bộ Hạo, càng không ngừng tiến hành xúi giục thuyết phục Bộ Hạo...