Truyền Nhân Thiên Y

Chương 253






Liếc nhìn nhau một hồi, Hồ Thiên Trì mở miệng trước nói: "Tôi nể tình cậu tuổi còn trẻ, và tu vi tu luyện được cũng không dễ dàng gì, mau giao ra con đĩ khốn Mộ Khuynh Tuyết kia ra đây, thiếu gia ở nhà còn đang chờ cứu kia kìa…”

“Ha…”

Lương Siêu cong môi cười, nói: "Chuyện sống chết của thiếu gia nhà ông liên quan chó gì đến tôi?”

“Trước đó lúc xem tướng mạo của anh ta tôi đã sớm biết anh ta sẽ bị chết thảm bởi một tai họa gì đó ập đến rồi, đây đều là do hành động nghịch thiên của các hạ và Mộ gia, không sợ bị trời phạt sao?”

Roẹt!

Ánh mắt của Hồ Thiên Trì đột nhiên lạnh lẽo, ông ta cũng đã hiểu ý tứ của đối phương, bắt đối phương hợp tác giao người ra là không có khả năng, nếu như vậy đã như vậy, vậy thì không còn cách nào khác là phải cứng rắn cướp luôn.

Khoảnh khắc tiếp theo.

"Rầm!"

Chân trần dậm trên mặt đất, Hồ Thiên Trì động thủ trước, lao ra như đạn đại bác xông về trước, đơn giản một pháo quyền trực tiếp đánh thẳng vào Lương Siêu.

"Đến đây đi!"

Lương Siêu Mo nhìn thấy điều này, mắt hắn sáng lên, và sau một tiếng hét lớn, hắn không sợ hãi mà một quyền đấm về phía trước!

Bây giờ tu vi của hắn vừa mới đột phá đến kỳ cuối của cảnh giới Thiên Tượng, còn đang lo lắng không có nơi nào để sử dụng sức mạnh của mình đây, bây giờ có một cao thủ Kim Đan luyện tập với mình thì còn gì bằng.

“Bùm!!”

Một tiếng động vang lên, nắm đấm của hai người vừa chạm vào nhau liền bắn ra, Lương Siêu bị lùi về sau mười mấy bước xong mới có thể ổn định lại, Còn Hồ Thiên Trì cũng bị ép lui lại bốn năm bước.

Khi giữ thăng bằng được thân thể, sắc mặt ông ta mơ hồ mà nhìn Lương Siêu.

“Thiên tượng kỳ cuối sao?”

Điều này không khớp với những thông tin mà ông ta thu thập được từ bên tổng bộ Võ Minh, chẳng lẽ thằng nhóc này lại lại đột phá trong khoảng thời gian trước rồi sao?

Nếu thật là như vậy, thì tốc độ tu luyện thực sự kinh khủng.

Hai nữa một người trẻ tuổi có thể dùng tu vi Thiên Tượng mà đó có sức mạnh đo ván cùng với ông ta, thì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy kể từ khi ông ta đột phá được cảnh Kim Đan!

“Thằng này được đấy, tiếp này!"

"Tao muốn xem mày có thể chống cự được bao lâu!"

Nói xong Hồ Thiên Trì huy động huyền khí của mình, ở bên ngoài xung quanh thân ông ta ngưng hình ra một lớp đá, mà trên lớp đá này còn có sự sáng bóng của màu vàng đất không ngừng lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy nó cứng rắn nặng nề.

"Luyện thể thuật sao?"

Lương Siêu hơi nhướng mày khi nhìn thấy vậy, nhất thời cao hứng.



Sau đó thủ ấn luân phiên kết lại, cũng trong nháy mắt ngưng luyện ra một lớp quang giáp màu kim nhạt, sau đó cơ thể chỉ nháy mắt liền có thể xông lên trước.

“Đến đây!”

Rất nhanh sau, hai người đã đều thi triển ra bí thuật luyện thể của mình cùng chiến đấu với nhau, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, thế tấn công càng ngày càng ác liệt, càng ngày càng điên cuồng

Ầm!

Bùm! Bùm! Bùm ! Bùm...Ầm, ầm

Tiếng đấm đá không ngừng vang lên, mặc dù có vẻ như Lương Siêu mới là người bị trấn áp, nhưng dựa vào những bí kíp luyện thân thần bí hơn, cao cấp hơn, cho nên cục diện chiến đấu cũng dần dần ổn định.

Nếu cứ tiếp tục theo chiều hướng này, thì cho dù khi kết thúc trận đấu Lương Siêu sẽ thua, nhưng ít nhất sẽ kéo dài 20 phút, hoặc chí có thể bị trì hoãn đến nửa giờ!

Và điều đó khiến người luôn thiếu kiên nhẫn như Hồ Thiên Trì không thể chịu đựng được.

“Hừ!”

Một khắc tiếp theo, sau khi ông ta lại có một kích khiến cho cự ly của mình và Lương Siêu tách ra một khoảng, Hồ Thiên Trì đột nhiên khoanh tay lại, và làn sóng huyền khí hùng hậu dày đặc trong cơ thể ông ta cũng bắt đầu chảy qua các kinh mạch theo một cách cụ thể.

Rất nhanh, phía sau liền hiện ra từng hàng ảo ảnh núi non trùng điệp, và song quyền ánh màu vàng đất kia cũng càng ngày càng thịnh hơn, khí thế tăng lên rất nhiều!

“Tiểu tử, mày rất vinh hạnh là người đầu tiên cảnh giới thấp hơn lão hủ, mà ép được tao phải dùng cái này chiêu này đấy, tiếp theo mày phải chết cho tao…”

"Chết đi!"

Tiếng quát lớn rơi xuống, từng mảng ảo ảnh núi non xuất hiện phía sau Hồ Thiên Trì trước đó hoàn toàn dung nhập vào trong nắm đấm của ông ta, sau khi khóa lại được khí tức của Lương Siêu xong, ông ta tiếp phục tấn công về phía hắn với sự phẫn nộ!

Mà Lương Siêu cũng không nhàn rỗi, thủ ấn của hắn lần lượt biến ảo, ánh vàng nhạt bên ngoài thân thể nhanh chóng đậm thêm, cuối cùng hóa thành một đạo hắc ám kim quang!

Khí tức, lực lượng cùng sức phòng ngự của hắn đều tăng lên so với trước kia từ 30% đến 50%!

Không chỉ vậy, hắn còn trực tiếp nuốt chửng hai lọ tinh huyết huyền thú Kim Giáp Hổ lần trước luyện chế còn dư lại.

Bùm!

Lúc bí luyện thể bí thuật đang được đẩy đến cực hạn, lại cộng thêm tác dụng ngoại lực từ tinh huyết huyền thú nữa, Lương Siêu cũng bị ép cho nâng lên đến đỉnh cao!

Trên dưới khắp người dường như còn có một ngọn lửa máu màu đỏ nhạt, vẫn là song quyền như cũ, lập tức nhắm vào Hồ Thiên Trì đang xông tới.

“Đùng, đùng!”

Hai tiếng nổ dường như đều đồng thời vang lên, mà lần này hai người cả thảy là bốn quyền va vào nhau ai cũng không có dấu hiệu lùi lại, sức mạnh khủng bố còn thừa tản mát ra quanh nắm đấm của hai người, cứ từng vòng khuếch tán ra khắp nơi…

Tròn 7, 8 giây sau, hai người mới lần lượt lùi lại.

Số bước mà Lương Siêu lùi lại nhiều hơn chút, và khóe miệng cũng hơi giật giật sau khi đã ổn định lại.



Hắn nhìn Hồ Thiên Trì, hiện tại đang có khuôn mặt mờ mịt âm tình bất định, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tức giận, hắn gượng cười nói:

“Kỳ Kim Đan ư?”

“Cũng rác cả thôi.”

“Mày!”

Hồ Thiên Trì nghe vậy cả giận, nhưng Lương Siêu lại khiêu khích càng hăng hơn:

“Sao? Không phục à?”

“Vậy thì dễ thôi, tiếp tục choảng nhau thêm hai phát nữa được không?”

"Mặc dù chiêu thức của ông vừa sử dụng có hơi mạnh chút, nhưng ông gánh vào trong người cũng không ít nhỉ? Dù gì nó cũng chỉ có thể được coi là một loại thuật pháp kém cỏi thôi mà?”

“Hừ, bớt ở đây cố lấy lại mặt mũi đi, mày chẳng qua cũng là mượn lực bên ngoài mới miễn cưỡng liều đỡ được một kích của tao mà thôi, tinh huyết của huyền thú cực kỳ bá đạo như vậy, nếu như mày cưỡng ép nuốt vào trong cơ thể mà không luyện hóa, thì tao không tin là mày có thể chịu nổi đâu.”

“Hai nữa, tinh huyết của huyền thú hiếm có như vậy mày còn có được bao nhiêu lọ đây?”

“Ha…”

"Vậy tôi không thể nói cho ông biết được rồi, sao ông không tự đoán coi sao?!”

Vừa nói, Lương Siêu hai tay đút vào trong túi quần, bày ra cái bộ dạng cà lơ phất phơ trêu tức, Hồ Thiên Trì thấy vậy lập tức ở trong lòng nói thầm, nếu như tiểu tử này còn mang theo thần thú huyết mạch, mà ông ta còn tiếp tục cùng hắn đối đầu vài lần thì...

Như vậy cho dù người cuối cùng phải chết là đối phương, nhưng kinh mạch toàn thân của ông ta cũng sẽ bị tổn thương căn cốt khi huyền khí hoạt động liên tục ở mức cao, cuối cùng dẫn đến những tổn thương tiềm ẩn và một loạt hậu quả xấu có thể xảy ra như không thể nâng cao cơ sở tu luyện của một người trong tương lai.

Đi liều mạng để chiến đấu với một tên oắt con cấp thiên tượng mà mất ngần ấy, liệu có đáng không?

Sau khi lẩm bẩm một lúc, Hồ Thiên Trì vẫn âm thầm lắc đầu.

Kẻ mặc giày đi đấu với kẻ chân đất mắt toét quả là không đáng!

Lúc sau, khi nghĩ về điều đó rồi, ông ta cười khẩy và nói: "Tiểu tử, ngày mai tao sẽ mang theo một số các trưởng lão từ tổng bộ Võ Minh cùng nhau đến đây, và lúc đó kể cả không xông hết mà đánh thay phiên thôi cũng đủ để chơi đua mày đến chết rồi!”

Vái nhái ạ?

Đã Kim Đan đấu với Thiên Tượng rồi mà còn chơi một chiến lược không biết xấu hổ như vậy sao?

Điều này đúng là không còn cần chút mặt mũi gì mà!

Nhưng Lương Siêu cũng không mỉa mai nữa, mặc kệ Hồ Thiên Trì xoay người rời đi.

Rất nhanh, Mộ Khuynh Tuyết liền lao ra khỏi biệt thự, lập tức vồ lấy Lương Siêu và lo lắng nhìn hắn, dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về Lương Siêu, nếu Hồ Thiên Trì không tiếp tục truy kích nữa thì có nghĩa là anh chàng này đã cố gắng hết sức rồi, và máu của con thú bí ẩn kia sợ rằng cũng đã hết, trước đó chỉ là hắn cố chống cự thôi.

Mà sự thật là, đúng là như vậy. Mộ Khuynh Tuyết vừa dứt lời, thân thể Lương Siêu liền mềm nhũn.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng hắn quỳ xuống mặt đất, sau phun ra một ngụm máu tươi ngay lập tức...