Truyền Nhân Thiên Y

Chương 246






Vua ma cà rồng vừa chết, tất cả những ma cà rồng khác không còn can đảm ở lại nữa, bỏ chạy tán loạn. Thế nhưng Lương Siêu lại không cho bọn họ cơ hội sống sót, hắn giải phóng tất cả phệ tâm ấn bên trong cơ thể của đám ma cà rồng và cả đám cứ thế bị tiêu diệt…

Tuy thấy vậy nhưng Mễ Lặc không hề đồng cảm chút nào mà trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn!

Trong lòng gã chỉ nghĩ rằng nếu như có thể hút cạn máu của đám ma cà rồng này thì thực lực của gã sẽ tăng lên đến mức nào?

Vừa nghĩ xong, gã bắt đầu hành động rồi đi tới chỗ xác ma cà rồng gần nhất, nhe nanh và chuẩn bị cắn.

“Tôi còn chưa nói gì mà anh đã định hành động rồi?”

“Kiểu ăn uống khó coi như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.”

Lời nói lạnh lùng của Lương Siêu khiến cho Mễ Lặc lấy lại tinh thần. Trong lòng gã thầm mắng bản thân thật hồ đồ, sau đó gã ngoan ngoãn quỳ xuống và không dám ra tay nữa.

Sau khi dùng vài lời hù dọa Mễ Lặc, hắn nhìn về phía đoàn người của tổng bộ Vũ Minh.

Đối mặt với ánh mắt của Lương Siêu, Thẩm Động không khỏi buông huyết rìu trong tay xuống, gãi đầu cười nói.

“Phệ tâm ấn kia có phải là một trong những thuật pháp của Đạo gia không?”

“Nó thật lợi hại.”

Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì, hắn chuyển ánh mắt về phía Mặc Vân.

“Hừ, đồ lưu manh thối không biết xấu hổ, món nợ giữa hai chúng ta phải giải quyết sao đây?”

“Chắc hẳn ông không quên buổi tối hôm đó ông bắt nạt tôi như thế nào đúng không?”

Mặc Vân cau mày, lạnh lùng nhìn Lương Siêu rồi nói: “Hẳn là cậu đã gieo Phệ tâm ấn cào trong cơ thể đám ma cà rồng từ trước đúng không?”

“Thủ đoạn này có tác dụng với đám ma cà rồng nhưng với ta thì không đâu.”

Sau khi nói xong, ông ta định vận khí để giáo huấn thằng nhãi này một chút nhưng rất nhanh ông ta phát hiện ra bản thân không cầm nổi kiếm…

“Chậc chậc…”

“Cái này không có tác dụng với ông nhưng khói độc của ma cà rồng thì lại khác đấy. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Với trạng thái hiện tại của ông, tôi cũng chẳng muốn nói thêm làm gì!”

“Ông có tin không?”

Mặc Vân không cam tâm, ông ta đang định cố vận khí một lần nữa thì đột nhiên có một tinh anh của Long đường ngất xỉu trên mặt đất.

“Cao Manh!”

Thẩm Động và những người khác vội chạy qua đó. Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của người phụ nữ thì vội nói: “Sư phụ, Cao Manh không chịu được nữa rồi!”



“Mặc trưởng lão, đan dược giải độc của chúng ta căn bản không có tác dụng với huyết độc của ma cà rồng! Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, Mặc Vân cau mày.

Dưới tình thế nguy cấp, ông ta nhìn về phía Lương Siêu và khẽ quát: “Cậu còn ngây người ở đó làm gì? Huyết độc không có ảnh hưởng gì với cậu, nhất định cậu có phương pháp chữa trị!”

“Mạng người quan trọng, cậu mau giải độc đi!”

Lương Siêu nhìn lướt qua người phụ nữ kia, lắc đầu với vẻ không vui: “Anh đang ra lệnh cho tôi ư?”

“Anh bớt nói nhảm đi! Mau cứu Cao Manh…”

“Quỳ xuống…”

Lương Siêu đột nhiên nói một câu khiến Mặc Vân sửng sốt.

“Cậu nói cái gì?”

“Tôi bảo ông quỳ xuống.”

Tình huống này trông rất giống đêm hôm đó.

Đêm hôm đó, Mặc Vân đã ép Lương Siêu phải quỳ gối trước mặt ông ta, thậm chí còn ra tay khiến cho hắn bị thương không nhẹ.

Mặc Vân lập tức hiểu được Lương Siêu đang muốn trả thù ông ta.

“A…”

Sau khi cười xong, Mặc Vân dùng hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm và cố gượng đứng thẳng dậy và nói: “Thằng nhãi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Không phải là muốn báo thù đêm hôm đó sao? Vậy cậu cứ giết tôi luôn là được cho hả giận thay vì bắt tôi quỳ.”

Nói xong, ông ta nhắm mắt lại.

“Sư phụ!”

“Lương Siêu, anh…”

“Câm miệng.”

Lương Siêu phất tay phi châm khiến cho Thẩm Động tạm thời mất khả năng nói chuyện rồi nhìn về phía Mặc Vân với vẻ hứng thú.

“Thà chết chứ không chịu khuất phục?”

“Chậc chậc…Cũng được thôi, thật tiếc cho mấy người trẻ này, lẽ ra bọn họ đã có một tương lai tươi sáng hơn nhưng hiện giờ tất cả lại phải chết ở đây.”

Mặc Vân đột nhiên mở mắt ra và nhìn Lương Siêu với vẻ căm tức.

“Cậu có ý gì!”



“Ý của tôi còn chưa rõ hay sao? Nếu như ông không quỳ thì tôi sẽ không cứu bọn họ, cứ để mặc cho bọn chết dần đi.”

“Nếu như ông quỳ xuống thì tôi sẽ hết giận rồi tiện tay cứu bọn họ một mạng.”

“Đồ vô liêm sỉ! Thân là một thầy thuốc nên có tấm lòng nhân hậu, không thể thấy chết mà không cứu được!”

“Dùng đạo đức để ép tôi? Vô dụng thôi.”

“Sư phụ tôi từng dạy rằng đàn ông đứng ở thiên hạ nên tự do tự tại chứ không nên bị gò bó.”

Nói xong, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi nhận lấy nắm hạt dưa từ tay Mễ Lặc và bắt đầu ngồi nhấm đầy vui vẻ.

Thấy vậy, Mặc Vân vô cùng tức giận nhưng sau khi nhìn sang Cao Manh, tiếp đó lại có thêm 2 tinh anh của Long đường ngã xuống khiến cho ông ta càng thêm gấp gáp!

Trong mắt thể hiện sự đấu tranh kịch liệt một hồi, ông ta đột ngột nhìn về phía Lương Siêu.

“Nếu như ta quỳ xuống thì cậu sẽ cứu chứ?”

“Ừm.”

“Được!”

Sau khi hét lên một tiếng, Mặc Vân nhắm mắt lại và quỳ xuống trước mặt Lương Siêu.

Đây là lần đầu tiên ông ta quỳ xuống trước mặt người khác ngoại trừ cha mẹ và sư phụ!

Thế nhưng ngay khi đầu gối của ông ta sắp chạm xuống mặt đất thì Lương Siêu đột nhiên vọt tới trước mặt ông ta và kéo ông ta đứng dậy.

Mặc Vân mở mắt và nhìn Lương Siêu với vẻ kinh ngạc.

“Cậu…”

“Ha ha.”

Lương Siêu nhếch miệng cười nói: “Xem ra lời đánh giá trước đó của ông Lăng về tiền bối rất chính xác, tuy kiêu ngạo nhưng lòng yêu thương cũng rất lớn.”

“Vừa rồi tôi chỉ muốn đùa tiền bối một chút thôi, mong tiền bối đừng trách.”

Sau khi nói xong, hắn lập tức đi tới chỗ Cao Manh cùng với hai người khác đang hôn mê, cho bọn họ uống thuốc giải độc và bắt đầu châm cho họ.

Mặc Vân ngơ ngác nhìn, không biết qua bao lâu, cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng đã nở nụ cười.

“Xem ra trước đó mắt ta không hề mù.”

“Tên nhóc này…Rất có tương lai.”

“Thời gian trôi qua sẽ càng tỏa sáng rực rỡ.”