Truyền Nhân Thiên Y

Chương 189





Càng về sau mọi người càng nói càng ngoan độc hơn, những lời đó lại khiến cho lòng dạ của Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung càng thêm ngẩn ngơ vỡ vụn.

Đến lúc bọn đang sụp đổ tới mức không thể hơn được nữa, lúc này mới bắt đầu quỳ gối dập đầu như giã tỏi cầu xin tha thứ trước Lương Siêu.

Bởi vì trong lòng họ biết rất rõ, nếu nhóm người tàn nhẫn ở tổng bộ Võ Minh mà thực sự muốn tiêu diệt cả nhà của hai tên thương nhân quèn bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

“Lương đại sư, cầu xin ngài tha mạng!"
"Tôi xin sẵn lòng dốc hết toàn bộ tài sản của mình, xin ngài tha cho tính mạng của già trẻ lão ấu nhà tôi!”
“Tôi cũng vậy, 1,2 tỷ tiền mặt và cả sản nghiệp của tập đoàn Ngô Thị đều cho ngài cả! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót cứ coi tôi là cái rắm mà tha cho tôi đi mà!”
Hai người họ nài nỉ bao lâu, lúc này thậm chí còn giống như hai đứa con nít nước mũi chảy ròng ròng, bắt đầu khóc "Oa oa!"
"Được rồi."
Lương Siêu sốt ruột nói: "Thứ nhất, đem tất cả các sản nghiệp liên quan đến ngành dược phẩm dưới tên của ông sẽ được tự do sáp nhập vào phân bộ Xuyên Nam tập đoàn sản xuất thuốc Nhuận Tinh.”
"Thứ hai, lập tức rút tiền từ các ngành khác, chuyển toàn bộ tiền mặt của các ông vào tài khoản cá nhân của tôi."
"Thứ ba, hai điểm trên nhất định phải hoàn thành trong vòng một ngày, nếu không tôi sẽ không quản việc xử lí mấy người như nào mà sẽ để bọn hắn tự xem mà quyết định."
"Đừng, đừng!"
Hai người liên tục xua xua tay, sau đó vội vàng tung hô vỡ òa trong lòng sự biết ơn với hắn rồi nhanh chóng rời đi như bay.

Bởi vì hai việc vừa nói trên nghe có vẻ đơn giản, nhưng vẫn khó có thể hoàn thành nó trong một ngày, cho nên bọn họ phải chạy đua với thời gian để làm được.


Sau khi hai người rời đi, Lương Siêu vẫy tay ra hiệu cho đám người Cam Mâu, Vũ Thiên Tích cũng rời đi, sau đó hắn dùng một tư thế thoải mái dựa vào trên sô pha, khẽ nhắm mắt lại.

"Haizzz.."
"Trằn trọc giằng co cả một đêm, thật sự mệt mỏi quá."
Mộ Khuynh Tuyết nghe thấy vậy, lập tức xoay người đi đến bên cạnh hắn, rồi bắt đầu xoa bóp thái dương cho hắn với tư cách là một người bạn.

Tuy bây giờ cô vẫn không biết Lương Siêu dựa vào cái gì mà có thể khiến cho cho các trưởng lão của tổng bộ Võ Minh cúi đầu xin lỗi mình, nhưng những điều này không phải là quan trọng nữa.

Chỉ cần biết rằng người đàn ông này thuộc một điều gì đó vô cùng lợi hại ngoài sức tưởng tượng của con người, thế là đủ rồi.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Tận hưởng sự phục vụ này của Mộ Khuynh Tuyết, ngửi thấy mùi thơm cơ thể độc đáo có thể khiến hormone của hắn bùng phát bất cứ lúc nào này, khóe miệng Lương Siêu dần dần nhếch lên lộ ra một nụ cười sảng khoái.

Một khắc đồng hồ sau, Lương Siêu mở mắt ra, nhìn mỹ nữ đang gần trong gang tấc không khỏi nổi hứng trêu chọc nói: "Mộ đại mỹ nhân, không nói chứ tôi thấy dáng vẻ của cô hôm nay thực sự câu hồn quyến rũ đó, có câu nói gì ấy nhỉ?”
“À đúng rồi, là phong tình vạn chủng!”

Phụ nữ trước giờ luôn yêu bằng tai, nên khi nghe những lời đầy ca ngợi này, nhất là khi những lời này được thốt ra từ người khác giới mà mình thích thậm chí là đã đến mức sùng bái, sẽ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi sự chống cự.

Tất nhiên Mộ Khuynh Tuyết cũng không ngoại lệ, sau khi nghe những gì Lương Siêu nói, Mộ Khuynh Tuyết liền cười một cách quyến rũ, hai má hoàn toàn đỏ bừng một mảng, sau đó cô thành thực đứng dậy, mới khua tay một cãi mà tất cả đã bị rơi ra một cách tự nhiên…
Để rồi điều tiếp theo xuất hiện trước mặt Lương Siêu đó chính là một thân hình dường như là hoàn mỹ.

Ngực ưỡn cao, eo mềm như liễu, chân dài, bàn chân ngọc...!
Cùng với màu sơn móng tay đỏ tươi đặc trưng, có thể nói hàng vạn lần bốn chữ quyến rũ tột cùng.

"Anh nói, tôi phong tình vạn chủng.”
“Còn tôi muốn nói là, từ giờ trở đi, nơi phong tình này chỉ nở rộ vì anh mà thôi.”
“Anh, có bằng lòng hay không?"
"Tôi ...!"
Lương Siêu, người nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy miệng mình khô khốc một lúc, hắn ấp úng và nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng không nói lời nào.

Nhưng khi Mộ Khuynh Tuyết lại tiến lên một bước, hắn sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế sô pha lăn lộn xuống đất, bộ dáng hèn nhát tuyệt vọng kia hoàn toàn không phù hợp với phong cách ra tay làm mưa làm gió trước đó...!
"Nếu muốn, thì hôm nay..."
Vừa nói Mộ Khuynh Tuyết vừa phủ người xuống khiến Lương Siêu dù miễn cưỡng không tình nguyện nhưng cũng phải nhìn đi chỗ khác.

Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy sức mạnh của một mỹ nhân có cơ thể quyến rũ trời sinh, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng có thể khiến xương cốt toàn thân của người đàn ông trở nên giòn tan, đồng thời cũng phải sôi trào máu!

Nếu còn nhìn nữa, hắn cảm thấy định lực của mình sẽ thật sự không trấn tĩnh nổi nữa…
“Mộ đại mỹ nhân, cái đó, cô, tôi ..."
Do dự một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy nó ra để xem, nhưng thấy cuộc gọi video của Liễu Băng Khanh.

Chết tiệt, cái này không phải muốn chết người sao!?
Điều ép người hơn nữa là Lương Siêu đang chuẩn bị cúp máy, nhưng Mộ Khuynh Tuyết đã nhanh chóng chạm vào nút nghe.

Lúc này ở trong video, Liễu Băng Khanh dường như vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng và mặc một bộ đồ ngủ ren, với ánh mắt nghi ngờ.

“Lương Siêu, trước đó không phải anh ở nhà Cung Vũ à? Sao bây giờ lại ở khách sạn rồi?”
“Ờ..."
Đang suy nghĩ nên bịa cái lí do gì cho hợp lý đây thì Mộ Khuynh Tuyết liền cười nhạt đứng dậy, cô còn cố ý vung vẩy vài lọn tóc và nhặt bộ trang phục hầu gái lên phe phẩy trước camera.

"Lương Siêu à, nếu xong việc rồi thì tôi đi trước nhé!”
“Lần xoa bóp vừa nãy của tôi cứ coi như để cảm ơn anh đi, đương nhiên là nếu anh thấy nó dễ chịu thì sau này tôi vẫn rất vui lòng mà góp sức, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đòi sự ràng buộc gì đâu.”
“Hi hi hi…”
Nhìn Mộ Khuynh Tuyết mặc lại quần áo trong không gian lờ mờ tối, lại đi chân trần ra khỏi phòng tối, gương mặt Lương Siêu ngay lập tức đen xì.

Để tránh để cho sự việc trở nên đen tối hơn, hắn cũng không muốn giải thích nữa mà trực tiếp làm người câm.

Cảnh tình ngay lý gian như vầy có giải thích thì cũng vậy.

Ba phút sau, Liễu Băng Khanh, người đã im lặng nãy giờ chậm rãi nói: "Nghe nói anh đã lấy được phần hôn thư trên tay Cung Vũ rồi, tiếp theo đây anh định đi đâu?”

Ủa alo, vậy là xong chuyện rồi hả?
Lương Siêu nhất thời cảm thấy thật sự may mắn, hắn suy nghĩ một hồi rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.

“Đế Kinh.”
Nơi đó là nơi mang theo biết bao kỷ niệm vui buồn của hắn, cuối cùng cũng quay trở lại rồi.

"Ừ."
Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu, trực tiếp tắt cuộc gọi video.

Sau đó cô trực tiếp gọi dậy đám Liễu Huy Hoàng và Liễu Băng Loan, cưỡng ép tổ chức một cuộc hội nghị tập đoàn công ty.

"Tôi đề xuất với tư cách là chủ tịch của tập đoàn rằng tôi sẽ sớm mở rộng hoạt động kinh doanh của tập đoàn đến Đế Kinh và thành lập một chi nhánh ở Đế Kinh và nơi đó sẽ do tôi tự mình phụ trách.”
“Hả?”
“Chị à, chị đang đùa đấy à, chẳng phải trước đó chị đã nói là thời cơ chưa chín muồi lúc mọi người đề nghị mở rộng chi nhánh ở Đế Kinh rồi sao? Ít nhất cũng phải cần ba đến năm năm nữa cơ mà?”
“Đúng đó Băng Khanh, ý tưởng này quá vội vàng đường đột rồi đó!”
Nghe xong, Liễu Băng Khanh không nói gì nữa, chỉ nói một câu.

"Nếu em muốn tên nhóc Lương Siêu kia sau này có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần trong tương lai thì cứ coi chuyện chị nói là đùa đi.”
Liễu Băng Loan, Liễu Huy Hoàng và các thành viên khác của Liễu gia nhìn nhau, trong nháy mắt họ như hiểu ra điều gì đó, giây tiếp theo họ liền đồng loạt giơ tay lên.

Điều này có ý là hoàn toàn bỏ phiếu tán thành với lời đề nghị này của Liễu Băng Khanh!
Lập tức thực hiện nó!.