Truyền Nhân Thiên Y

Chương 167





Bốp!
Hai tay Vương Tiểu Lỗi vỗ nhẹ một cái rồi chỉ vào hai chai rượu vodka nằm trên bàn cách đó không xa và gật đầu ra hiệu.

“Nào, mau mở hai chai rượu trên bàn rồi đem lại đây mời đại minh tinh Cung Vũ của chúng ta nhanh nào!”
“Vâng.”
Hai vệ sĩ nhanh chóng đáp lại một tiếng, sau khi mở nắp chai liền đi tới trước mặt Cung Vũ.

"Lúc nãy tôi thấy tửu lượng của cô cũng không tệ nên chúng ta uống rượu trước đã, chờ sau khi uống hết hai chai rượu này rồi mới bắt đầu khiêu vũ thoát y chắc chắn sẽ càng kích thích hơn.”
Chân mày Vương Tiểu Lỗi nhếch lên cười nói, thấy thế không ít người trong phòng không khỏi giật giật khóe miệng.

Dù tửu lượng tốt đến đâu cũng không thể uống kiểu này được!
Nếu thật sự uống hết hai chai vodka đó, không phải sẽ say đến mức ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ sao?
Còn nếu vẫn chưa say đến mức nằm dài thì nói không chừng thật sự sẽ có cảnh thoát y rất đặc sắc!
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều bắt đầu có chút chờ mong.

Nghe trong phòng lại bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, vẻ mặt Cung Vũ càng bất lực, chỉ biết lắc đầu lui về phía sau, cuối cùng dán sát vào tường, trong đầu tràn đầy hình ảnh Lương Siêu.

"Hừ.”
"Đại minh tinh Cung Vũ, cô muốn tự mình uống hay là muốn tôi sai người ép cô uống?”
Vương Tiểu Lỗi hừ một tiếng rồi nói, Cung Vũ không đáp lời chỉ cắn chặt môi mỏng không nói gì, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhấn gọi cho Lương Siêu.


"Ôi?”
"Muốn gọi người đến cứu?”
Sau khi sai người giật lấy điện thoại di động của cô đem qua, hai mắt Vương Tiểu Lỗi híp lại.

"Lúc trước cô nói mình đã có vị hôn phu, chính là tên Lương Siêu này?”
"Đúng vậy.”
Môi Cung Vũ mím chặt gật gật đầu, sắc mặt Vương Tiểu Lỗi bỗng trở nên âm trầm, mắng một tiếng tiện nhân sau đó đi đến cầm điện thoại gọi vào số của Lương Siêu đồng thời còn lên mở loa ngoài rồi mới đưa đến bên tai Cung Vũ.

"Tít tít..."
Sau hai tiếng chuông vang lên, điện thoại đã được kết nối.

Bên này Lương Siêu vừa đến nhà họ Cung không bao lâu, trước tiên là nở nụ cười, sau đó nói:
"Tiệc tối đã kết thúc rồi sao? Vừa rồi Nghiên Nghiên còn nói muốn cô kể chuyện cho con bé nghe.”
Hơn mười giây sau.

Lương Siêu thấy vẫn không ai trả lời, bất giác chân mày nhíu lại: "Alo?”
"Cung Vũ cô có đang nghe tôi nói không?”
"Cô đang ở đâu vậy? Cô có muốn tôi đến đón cô không?”
Thấy Cung Vũ còn không nói lời nào, đương nhiên Vương Tiểu Lỗi cũng biết suy nghĩ của cô, cô đang lo lắng vị hôn phu kia của mình chạy tới cứu cô ấy sẽ bị bắt chung!

"Mẹ kiếp, bản thân đã khó bảo toàn mà còn suy nghĩ đến an nguy của người khác?”
"Cô quả nhiên là một tiện nhân!”
Sau khi mắng một câu, Vương Tiểu Lỗi vung tay tát Cung Vũ một cái.

"Ah!”
Cung Vũ đau đến kêu một tiếng, làm Lương Siêu ở đầu dây bên kia không khỏi trầm mặt xuống.

"Cung Vũ cô có sao không?”
"Bây giờ cô đang ở đâu? Mau nói đi!”
Cung Vũ vẫn cắn chặt răng bật khóc nhìn chằm chằm Vương Tiểu Lỗi không nói một lời.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tuy nói ngay từ đầu thật sự cô rất muốn Lương Siêu đến cứu mình, cũng biết rõ Lương Siêu cũng có năng lực này.

Nhưng đột nhiên sau khi ý thức được thân phận của Vương Tiểu Lỗi, trong đầu liền bắt đầu trống rỗng.


Anh ta là Thiếu đông gia của truyền thông Thiên Ngu, vả lại nghe nói gia tộc của anh ta cũng thuộc hàng nhất nhì ở Đế Kinh!
Cô biết Lương Siêu đã đắc tội Võ Minh nếu lại vì mình mà đắt tội thêm Vương Tiểu Lỗi này, sau đó lỡ bị truyền thông Thiên Ngu điên cuồng trả thù thì rất khó sống.

Đến lúc đó một bên là Võ Minh, một bên là nhà họ Vương, cho dù Lương Siêu có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng khó có thể ứng phó.

Mà cô càng suy nghĩ cho Lương Siêu như vậy, lửa giận trong lòng Vương Tiểu Lỗi càng thêm tăng cao, lại tát cô thêm một cái mắng tiện nhân sau đó cầm lấy điện thoại di động.

"Cậu chính là vị hôn phu của Cung Vũ?”
"Cậu yên tâm hiện tại Cung Vũ vẫn rất tốt, chỉ là vừa nãy bị tôi tát hai cái mà thôi, nhưng mà chỉ sợ là kế tiếp sẽ không tốt như vậy nữa.”
Lương Siêu nhất thời trầm xuống: "Anh là ai?”
Vương Tiểu Lỗi cười cười nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: "Biết tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào không? Tôi có thể từ từ nói cho cậu nghe.”
"Tiếp theo, người của tôi sẽ cho cô ấy uống rượu trước.”
"Sau khi cô ấy uống hết hai chai vodka sẽ để cho cô ấy biểu diễn một điệu múa thoát y trước mặt tất cả mọi người, nếu cô ấy đứng không vững tôi sẽ đỡ cô ấy giúp cô ấy nhảy tiếp.”
"Sau đó, khi quần áo đã cởi hết đương nhiên phải vui vẻ cùng nhau một chút rồi.”
"Đợi bổn thiếu gia chơi chán cô ta rồi thì cậu cũng đừng tưởng như vậy là đã xong, cuối cùng tôi sẽ thực hiện hiện ước mơ cho những người có mặt ở đây.”
"Đàn ông ở đây nhiều như vậy, mặc kệ bình thường họ nghiêm túc đến cỡ nào thì chắc chắn trong lòng từ lâu đã muốn chơi đùa với vị hôn thê của cậu, cho nên đêm nay bổn thiếu gia sẽ đứng ra làm chủ để cho tất cả đàn ông ở đây đều có thể thực hiện giấc mơ đẹp đẽ này, lần lượt làm chú rể của đại minh tinh Cung Vũ một đêm.”
Tất cả đàn ông ở đấy nghe vậy thì bắt đầu cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào.

Núp dưới bóng Vương Tiểu Lỗi để được vui vẻ một đêm với nữ thần trong lòng của mình, làm xong còn không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì!
Cảm giác sảng khoái này còn vui hơn vạn lần so với việc mỗi ngày kiếm được một đống tiền hay được tiếp đón trên thảm đỏ!
Sau đó, Vương Tiểu Lỗi lại cười khà khà nói: "Nói chút cảm giác của cậu sau khi nghe kịch bản do chính bổn thiếu gia thiết kế đi, cậu cảm thấy như thế nào? Có phải nó rất hoàn hảo không?”
"Rất hay đúng không?”

Lương Siêu không nói nhiều chuyện nhảm nhí khác, chỉ hỏi một câu.

"Các người đang ở đâu?”
"Ha ha… tôi đang ở khách sạn Đế Vân phòng khiêu vũ trên lầu ba.”
"Cậu có thể làm được gì chứ? Bây giờ bổn thiếu gia sẽ cho cậu tận mắt nhìn thấy vị hôn thê bảo bối của mình, nữ thần quốc dân băng thanh ngọc khiết trở thành đồ chơi của mọi người.”
"Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn ngồi im đợi đến sáng ngày mai, à không là chiều mai tới đây đón vị hôn thê của mình về, dù sao hiện trường có quá nhiều người đến sáng cũng không nhất định sẽ chơi xong.”
Vương Tiểu Lỗi càng nói càng cảm thấy thú vị, lại bắt đầu cười ha ha, hỏi: "Cậu có thể nói cho bổn thiếu gia biết cậu chuẩn bị đến đây vào lúc nào không?”
"Tút tút..."
Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại vang lên, Vương Tiểu Lỗi sửng sốt một chút rồi vung tay ném điện thoại di động sang một bên, sau đó lại bắt lấy tóc Cung Vũ.

"Vị hôn phu của cô không nói một lời nào đã trực tiếp cúp điện thoại của tôi?”
"Cậu ta có ý gì?”
"Không biết.”
Cung Vũ lạnh lùng nói, Vương Tiểu Lỗi nghe vậy liền bật cười haha sau đó nhếch miệng tiến đến bên tai Cung Vũ: "Biết không, loại người không chiếm được liền phá hoại này trong mắt tôi quá đỗi tầm thường, cảnh giới quá thấp.”
"Đối với bổn thiếu gia mà nói, muốn cướp đoạt món đồ bào đó thì quá dễ dàng rồi nhưng thứ đó không chịu an phận nằm trong tay bổn thiếu thì nó chắc chắn sẽ bị hủy diệt.”
"Cô chính là một ví dụ sống.”
"Không!”
Cung Vũ tức giận phun một ngụm nước miếng lên mặt anh ta, khuôn mặt Vương Tiểu Lỗi co rút giận dữ lại tát cô ngã xuống đất.

"Tiện nhân, đúng là thứ không biết xấu hổ!”
"Ép cô ta uống rượu cho tôi!”
"Mau ép cô ta uống hết hai chai rượu này cho tôi! Một giọt cũng không được để lại!".