Truyền Nhân Thiên Y

Chương 156





Lương Siêu: “…”
“Này cô, cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Tôi chỉ muốn hỏi là gần đây cô có kết thù với ai không hoặc là có người đưa cô đi đâu không?”
“Đưa tôi đi ư?”
“Đưa tới đâu? Anh đang nói về cái gì vậy?”
Nghe thấy dường như có vẻ Mộ Khuynh Tuyết không biết gì, Lương Siêu không khỏi nhíu mày rồi nói: “Thôi quên đi, dù sao gần đây cô ra ngoài nên cẩn thận một chút.”
Nói xong, hắn nói tất cả chuyện xảy ra lúc sáng cho Mộ Khuynh Tuyết.

“Võ Thiên Tích?”
Mộ Khuynh Tuyết cười nói: “Tôi với ông ta chưa từng động chạm gì tới nhau nên ông ta làm gì có lý do gì đến tìm tôi?”
“Cái này thì tôi không rõ nhưng nghe từ cách nói chuyện của ông ta, có vẻ như ông ta làm việc cho người khác.”
“Ồ?”
Mộ Khuynh Tuyết tiếp tục suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra gần đây mình đắc tội với ai.

“Được rồi, anh cũng không cần lo lắng quá đâu.

Thật ra người nên lo là anh mới đúng, Võ Thiên Tích là trưởng bộ của 1 phân bộ Vũ Minh.

Nếu như anh dám phế ông ta thì e rằng Vũ Minh sẽ tới hỏi thăm sớm thôi.”
“Không sao đâu.”
“Nếu như có người đến báo thù cho tên họ Võ kia, tôi đánh thắng được thì sẽ đánh còn không thì bỏ chạy.”
Nói xong, Lương Siêu ngắt điện thoại.

Mộ Khuynh Tuyết bĩu môi nhưng nghĩ đến chuyện hơn nửa đêm mà Lương Siêu vẫn gọi điện thoại tới quan tâm mình, trong lòng vẫn có chút vui mừng.


“Tiểu Tuyết.”
Lúc này, Lê Uyển đột nhiên đi xuống tầng cười nói: “Vừa rồi con gọi điện thoại cho Tiểu Siêu hả? Như vậy là đúng rồi, các con còn trẻ nên nói chuyện với nhau nhiều một chút.”
“Sư phụ, người hiểu lầm rồi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mộ Khuynh Tuyết vội vã giải thích rồi nói về chuyện liên quan tới Võ Thiên Tích.

“Hửm?”
“Tiểu Siêu dám phế tên Võ Thiên Tích kia ư?”
“Hừm, thực lực đúng là không tệ, cũng không bôi nhọ thanh danh của sư phụ hắn.”
Mộ Khuynh Tuyết nói: “Sư phụ, người lại còn khen hắn nữa.

Hắn làm việc liều lĩnh như thế e rằng sẽ gây họa vì dù sao Vũ Minh…”
“Hừ!”
Lê Uyển đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ngắt lời Mộ Khuynh Tuyết: “Sợ gì chứ? Nếu như Tiểu Siêu bại lộ thân phận thì cho dù Vũ Minh có muốn động vào hắn thì cũng phải cân nhắc kỹ càng.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Mộ Khuynh Tuyết tràn ngập vẻ tò mò.

Dựa theo lời nói của sư phụ, cái tên ngày thường làm việc tùy tiện, phóng túng kia là người có địa vị sao?
Hơn nữa thân phận này còn rất cao?
Tính tò mò của Mộ Khuynh Tuyết nổi lên, cô ấy đang định nói chuyện để tìm hiểu thêm thì đột nhiên Lê Uyển xoay người đi lên tầng, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

“Nếu như Vũ Minh dám phái mấy tên ngu ngốc tới đây, e rằng bọn họ chưa từng nghe tới thân phận của Tiểu Siêu.

Để đề phòng, mình sẽ phải tính toán thay cho Tiểu Siêu mới được.”
Quay về phòng.

Suu khi suy nghĩ một hồi, Lê Uyển gọi một cuộc điện thoại.

Cùng lúc đó.

Trong một căn tứ hợp viện ở thủ đô.

Có một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Sư phụ, có người gọi điện thoại đến tìm người, người có nghe không ạ?”
“Ai vậy?”
Cô gái ở ngoài cửa lắc đầu rồi nhìn di động và nói: “Con không biết, chỉ thấy người đó tên là Lê Uyển.”
Một lúc sau, ông lão mở cửa ra, lấy điện thoại di động, ấn nút nghe và cười đầy sảng khoái.

“Ha ha, tiểu sư muội, nửa đêm nửa hôm lại đột nhiên liên lạc với ta vậy? Chắc hẳn là không vì nhớ sư huynh đúng không?”
Nghe vậy, Lê Uyển hừ lạnh đầy vẻ khinh thường.


“Nếu như ta không có việc thì gọi điện làm gì?”
“Nói ngắn gọn là gần đây huynh tranh thủ thời gian tới Xuyên Nam đi, đã có cách giải quyết căn bệnh của huynh rồi.”
Nghe thế, con ngươi trong mắt ông lão co rút lại.

Mấy năm trước, ông ta từng giao chiến một cao thủ ninja của đất nước hoa anh đào 1 ngày 1 đêm.

Tuy rằng cuối cùng đã giành chiến thắng nhưng cũng bị ám chiêu của gã ta làm cho bị thương.

Từ đó để lại bệnh kín trong người.

Vì thế mà ông ta không ngừng đi tìm các danh y trên toàn thế giới nhưng bọn họ đều bất lực trước căn bệnh kín này.

Và cũng chính vì điều này không những khiến cho tu vi của ông ta không thể gia tăng mà thậm chí còn có chiều hướng tụt lùi trong suốt thời gian vừa qua!
“Tiểu sư muội không đùa ta đấy chứ?”
“Dù sao bệnh kín này của ta cũng không tầm thường…”
“Xì.”
Lê Uyển cười khinh thường nói: “Ngay cả hỏa chi hỗn độc trong cơ thể ta còn sắp được chữa khỏi, vậy thì bệnh kín của huynh có là gì chứ?”
“Cái gì?”
Ông lão vô cùng kinh ngạc, ông ta biết rất rõ hỏa chi hỗn độc trong cơ thể của Lê Uyển khó giải tới mức nào, về cơ bản là nằm nhà chờ chết, nên nó còn nghiêm trọng hơn bệnh kín của ông ta một chút.

Không ngờ vậy mà còn chữa được ư?
“Ngay cả cổ vương Thủ Tịch Y của Vũ Minh còn chưa có bản lĩnh tới trình độ này! Sư muội mau nói cho ta biết, rốt cuộc là ai có năng lực khủng như vậy?”
Lê Uyển mở miệng nói ra 4 chữ.

“Đệ tử Thiên Huyền.”
Nghe vậy, ông lão ngơ ngác.

Sau khi hít một hơi thật sâu thì không nói gì nữa mà lập tức ngắt điện thoại và vẫy tay với cô gái mặc váy vàng vẫn luôn đứng ngoài cửa.

“Nhu Nhi, con mau đi đặt cho sư phụ vé máy bay tới Xuyên Nam vào ngày mai đi!”
“À đúng rồi, con đi cùng với sư phụ luôn đi.”
“A?”
Khương Nhu kinh ngạc, có chút khó xử nói: “Sư phụ, ngày mai phó minh chủ muốn tìm người để bàn chuyện quan trọng, người xem có thể sắp xếp thời gian tới Xuyên Nam muộn một chút được không?”

“Không được!”
Ông lão dứt khoát nói: “Có chuyện gì quan trọng bằng mạng sống của ta chứ? Bỏ qua tất đi!”
“Nếu như ai dám ngăn ông đây đi khám bệnh thì ta liền đánh mông hắn đến nở hoa!”
Nghe vậy , hai chân Khương Nhu mềm nhũn và cũng không dám nói gì nữa.

Sau khi trả lời xong, cô ta vội vàng rời đi đặt vé máy bay tới Xuyên Nam vào ngày mai.

Sáng sớm hôm sau.

“Reng reng reng…”
Mộ Khuynh Tuyết còn đang say giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vì cứ tưởng đó là Lương Siêu nên cô ấy đã nghe điện thoại mà không cần mở mắt nhìn xem đó là ai.

“Alo.”
“Lương đại thiếu gia, tôi nói này, thời gian anh gọi điện thoại cho người khác không thể bình thường hơn được sao? Không phải đêm khuya thì cũng là sáng sớm, như vậy rất khiến người ta tốn sức đấy.”
“Hừ.”
“Cái đồ xui xẻo này, không ngờ cuộc sống của chị khi bị đày tới Xuyên Nam mấy năm nay cũng khá tốt nhỉ, mấy tên đàn ông bị chết do chị chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc qua điện thoại, Mộ Khuynh Tuyết lập tức mở mắt ra, cơn buồn ngủ tan biến.

Sau khi cắn môi im lặng một hồi, cô ấy mới mở miệng.

“Mộ Liên Y, cái đồ tiện nhân xấu xa này, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Xem ra da mặt của cô vẫn dày y như trước nhỉ!”.