Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 977




Dù sao với thân phận của đối phương, có lẽ năm trăm ngàn trước đó cũng hơi mất giá rồi.

"Tôn giáo sư, ngài cứ nói thẳng đi." Mã Hiểu Lộ nhìn Tôn Cửu Nhân liên tục gật đầu để ông ta nói tiếp.

Tôn Cửu Nhân ho nhẹ hai tiếng rồi giơ năm ngón tay nói: "5 triệu, cuối cùng chúng tôi đưa ra mức giá sàn là 5 triệu, tất nhiên nếu đem ra thị trường, rất có thể sẽ bán được giá cao hơn nữa."

Nói xong, Mã Hiểu Lộ phấn khích đứng dậy, ôm chầm lấy Tô Vũ bên cạnh: "Chúng ta may mắn thật đấy, năm chục ngàn lại tăng gấp trăm lần, đúng là sánh ngang mua vé số."

Tô Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy mình là người ngoài còn nhìn ra bầu rượu thực tế không đáng mấy tiền, giáo sư chuyên nghiệp đánh giá bảo vật, sao có thể không nhìn ra chứ?

Có lẽ thấy mà không vạch trần, vì để ý đến thể diện của mọi người, đây chính là cái gọi là lời nói dối thiện ý đó.

"Tôn giáo sư vất vả quá." Tô Vũ đứng dậy bắt tay Tôn Cửu Nhân, chân thành cảm ơn ông ta đã giúp mình nói dối viên mãn.

"Haha, đâu có, đây đều là việc trong phận sự của chúng tôi. Được rồi, tôi còn nhiều việc phải đi làm, hai vị cứ chơi từ từ."

Nói xong Tôn Cửu Nhân đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy, ông ta đã thấy còn chỗ nào đó chưa ổn.


Nên quay đầu nói với Mã Hiểu Lộ: "Mã phu nhân à, có việc này tôi nhắc nhở cô một chút, bầu rượu Lưu Sa Tử Kim này, điều kiện bảo quản rất khắt khe, tôi đề nghị bình thường đừng tùy tiện lấy ra thưởng thức sẽ tốt hơn."

Tôn Cửu Nhân nói vậy, hoàn toàn là vì nếu lấy bầu rượu này ra biết đâu sẽ gặp người hiểu biết, đến lúc đối phương chỉ ra, mọi người đều sẽ xấu hổ.

Bây giờ tùy tiện tìm một lý do, để Mã Hiểu Lộ về là bỏ bầu rượu vào hộp cất đi, vĩnh viễn đừng lấy ra nữa.

Mà người giàu có như vậy, trong nhà chắc chắn không ít đồ sưu tầm, qua thời gian dài, biết đâu sẽ quên mất.

Mã Hiểu Lộ gật đầu đáp: "Vâng, cảm ơn Tôn giáo sư."

Sau khi Tôn Cửu Nhân rời đi, Mã Hiểu Lộ phấn khích như một đứa trẻ: "Hôm nay chúng ta thực sự quá may mắn."

Tô Vũ hít sâu một hơi, mỉm cười không nói gì.

...

Một góc khác của lầu điêu khắc ngọc không mấy ai để ý, Cầm Nhi ngồi xổm dưới đất khóc "hức hức", bên cạnh Mạnh Đông Dương cầm ba viên ngọc trong tay.

Trong lòng đắng cay mắt rơi lệ, nhưng anh ta kiên cường lại không khóc thành tiếng.

Mình bỏ ra 500 ngàn, nguyên 500 ngàn, nhưng cuối cùng lại mua đồ của chính mình.

Tương đương với lỗ không 500 ngàn, mà 500 ngàn đó là tiền cứu mạng.

Anh ta cảm thấy mình như một đứa phá gia chi tử, mặc dù xuất phát điểm là tốt, nhưng kết quả cuối cùng vô tình khiến người ta tuyệt vọng.

Hơn nữa là tuyệt vọng đến cùng cực, tuyệt vọng đến mức anh ta không còn mặt mũi an ủi em gái không ngừng khóc lóc của mình.


"Mình đúng là đồ bỏ đi." Mạnh Đông Dương giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh.

Nhưng anh ta lại không thấy đau, bởi đã tê dại rồi, anh ta đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

"Anh trai..." Cầm Nhi đứng dậy từ dưới đất, rồi lao vào lòng Mạnh Đông Dương, lại khóc lớn lên.

Tuy tuổi Cầm Nhi không lớn, nhưng cô bé lại có thể thông cảm cho tấm lòng của Mạnh Đông Dương, không phải anh ta nóng vội, mà là anh ta không có nhiều thời gian để chờ đợi.

Phải biết, Mạnh Đông Dương chỉ học hết tiểu học, trước kia đi làm thuê bên ngoài.

Trong một tháng qua, Mạnh Đông Dương kiếm được tròn bảy trăm ngàn, rồi cuối cùng mới có thể nộp tiền đặt cọc ở lầu điêu khắc ngọc. Chính là muốn kiếm nhiều tiền hơn ở đây.

Một tháng, bảy trăm ngàn đối với người bình thường, tuyệt đối đã có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.

Nhưng đối với họ, những thứ này vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Thế nên mới có sự mạo hiểm của Mạnh Đông Dương, rồi dẫn đến hậu quả công dã tràng.

Mạnh Đông Dương cố gắng kìm nén, tuy anh ta cũng rất muốn khóc, nhưng cuối cùng cũng không rơi lệ, giờ anh ta là trụ cột duy nhất của cả nhà.

"Cầm Nhi ngoan đừng khóc, chúng ta nghĩ cách khác, có anh ở đây, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi." Mạnh Đông Dương vỗ lưng Cầm Nhi nói.


"Bốp bốp bốp!"

Đúng lúc này, một tràng vỗ tay đột ngột vang lên ở nơi cách đó không xa.

Mạnh Đông Dương quay đầu nhìn, thì thấy là Tô Vũ, nhưng lúc này ánh mắt của Mạnh Đông Dương không mấy thân thiện.

Bởi vì vừa rồi mình đã bị Tô Vũ lừa một cú, mà đúng là mình lại chẳng biết đi đâu mà kêu ca nói lý lẽ.

"Hừ, sao lại là anh, đến xem trò cười à?"

Mạnh Đông Dương ngưỡng cổ, nhưng khá có khí phách đàn ông.

"Sao thế, tôi không mắc bẫy các cậu nên rất tức giận à?" Tô Vũ bước tới, khoanh tay trước ngực, nhìn hai anh em với vẻ thú vị.

Lúc này, Cầm Nhi cũng ngừng khóc, chỉ là vẫn không ngừng nức nở.