Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 85




“Ông kêu ca lắm thật đấy, vừa rồi ông kích động như vậy có phải là có chuyện gì muốn nói không?” Tô Vũ liếc Trần Phúc một cái, hỏi.

Trần Phúc búng tàn thuốc đi, nói: “Đúng vậy, đúng là có chuyện. Hôm qua, cậu vừa về thì bác sĩ Tiêu tới.”

Tô Vũ không thấy lạ khi Tiêu Tuyết Ny đến đây, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là cô ấy tới để cảm ơn anh.

“Cô ấy nói gì?”

Trần Phúc lắc đầu: “Không nói gì cả, chắc là phải gặp được cậu thì mới nói được.”

Tô Vũ gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Trần Phúc nổi hứng, sáp lại gần, cười gian:

“Tiểu Vũ, tục ngữ có câu nước phù sa không để chảy sang ruộng người ngoài. Lúc trước cậu chủ động đưa phương thuốc kia cho người ta đã đành, giờ cậu thấy đó, Dịch Phục Quán sắp phải đóng cửa rồi, tôi đang đau đầu đây. Liệu cậu có thể nghĩ cách để vực nó dậy không?”


Trần Phúc không hề nghĩ tới chuyện làm cho tiếng tăm của Dịch Phúc Quán lan xa. Có điều, với tài nghệ của Tô Vũ thì kiếm chút tiền chắc là không phải việc gì khó.

“Ông muốn thế nào?” Tô Vũ tò mò hỏi.

“Cậu xem đấy, lúc trước cậu nói tôi tâm thuật bất chính, lại bảo tôi nên tạo phúc cho dân, không thể thấy dân chúng trong cảnh nước sôi lửa bỏng mà không quan tâm, cho nên cậu đưa phương thuốc kia cho người ta thì tôi không có ý kiến gì, nhưng mà cậu nghĩ lại mà xem, hiện tại, cơn phong ba đã qua rồi, có là Bồ Tát thì cũng phải sống đúng không?”

Trần Phúc nói bóng nói gió gợi ý với Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, hại người thì anh có thể nghe thử xem sao: “Ông nói thử xem ông có đề nghị gì hay?”

Trần Phúc lập tức xoa lòng bàn tay, nói: “Cậu yên tâm, chuyện này chắc chắn đáng tin cậy, mấy ngày nay tôi đã điều tra và phát hiện ra, hầu hết mọi người trong xã hội hiện nay đều bị một chứng bệnh giày vò mà dù có đi khám bác sĩ nổi tiếng cũng vẫn không chữa được.”

Tô Vũ thấy hứng thú: “Ông nói tiếp đi.”

Tô Vũ muốn xem xem rốt cuộc là bệnh nặng gì mà ngay cả anh cũng không biết.

“Đó chính là béo phì. Cậu nhìn mà xem, hiện tại, đại đa số nam nữ đi ngoài đường đều dư thừa dưỡng chất, không biết bao nhiêu người phiền não vì chuyện thừa cân, phụ nữ không dám mặc trang phục thời thượng, đàn ông thì bị kỳ thị. Tôi nghĩ chúng ta cần phải giúp họ.”

Trần Phúc nói xong, Tô Vũ cười cười. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này bao giờ, nhưng đúng là béo phì cũng có thể coi là một căn bệnh, có người đã áp dụng mọi phương pháp giảm béo, ăn uống điều độ, tập thể dục, thậm chí còn đi con đường cực đoan là hút mỡ.

Nhưng hầu hết các cách đều không có hiệu hiệu quả hoặc là chỉ có hiệu quả được một thời gian rồi sẽ tăng trở lại. Quả là khiến người ta phiền não không thôi.

Đến mức mà ngay cả người có vóc dáng hoàn mỹ như Mã Hiểu Lộ cũng vẫn thỉnh thoảng la hét đòi giảm béo. Có lẽ từ “giảm béo” đã âm thầm trở thành một loại thói quen.


Tô Vũ nghĩ, đây đúng là một thử thách hoàn toàn mới với anh: “Chuyện này… Tôi thực sự không có kinh nghiệm gì, trước giờ chưa thử bao giờ, không biết rốt cuộc có chữa được hay không.”

Thấy Tô Vũ có vẻ không được tự tin, Trần Phúc vỗ vai anh: “Chuyện này cần phải đúc rút từ thực tiễn mới được, giống như vụ cảm cúm vừa rồi đấy, chẳng phải cậu cũng chưa từng gặp bao giờ hay sao? Toàn bộ thuốc trong Dịch Phúc Quán này cậu có thể sử dụng thoải mái, tôi sẽ làm vật thí nghiệm cho cậu, được không?”

Nghe ông ta nói vậy, Tô Vũ cũng muốn thử một chút xem sao, theo anh thì muốn gầy đi thực ra rất đơn giản.

Tô Vũ liếc nhìn Trần Phúc rồi hỏi: “Ông chắc chứ?”

Trần Phúc vỗ ngực nói: “Chỉ cần không chết người thì cậu cứ mạnh dạn thử đi.”

“Hai người lén la lén lút như vậy để âm mưu chuyện gì vậy hả?”

Trần Phúc đang định nói kết hoạch cụ thể, cả chuyện mở rộng về sau và cách định giá bán với Tô Vũ.

Tiêu Tuyết Ny mặc một bộ đồ thường ngày màu xanh, cột tóc đuôi ngựa đi vào đây.

Cách ăn mặc này khiến người ta nghĩ cô ấy là một sinh viên chỉ vừa mới ra trường chưa lâu, sức sống tuổi trẻ tràn trề, không che giấu nổi.


Thấy Tiêu Tuyết Ny tới, Trần Phúc vội ngậm miệng lại, liên tục nháy mắt ra hiệu với Tô Vũ, bảo anh đừng nói gì.

Nếu không, có khi kế hoạch này sẽ đi đời nhà ma mất. Lỡ như lại bị Tiêu Tuyết Ny hẫng tay trên mất thì ông ta còn kiếm tiền thế nào được?

Thấy Trần Phúc đề phòng mình như đề phòng trộm, Tiêu Tuyết Ny đẩy nhẹ người ông ta một cái: “Đầu óc ông không thể nghĩ được chuyện gì tốt đẹp hết, tôi tới đây là để tìm anh Tô.”

Sau đó Tiêu Tuyết Ny khom lưng chào Tô Vũ một cái: “Chào anh!”

Tô Vũ gật đầu. Để an toàn, Trần Phúc thì thầm vào tai Tô Vũ: “Cậu không được nói chuyện này cho người khác biết đâu đấy.”

Trần Phúc còn chưa nói xong thì cách nói chuyện thậm thà thậm thụt của ông ta đã khơi dậy trí tò mò của Tiêu Tuyết Ny.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh Tô?” Tiêu Tuyết Ny hỏi.