Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 581




Nandi vừa nghe vậy lập tức trợn mắt, quay đầu nhìn Tô Vũ nói: "Các anh cũng đến thành cổ? Tại sao?"

Vốn là Tô Vũ đang dò hỏi lai lịch của anh ta, ai ngờ một câu của đối phương lại làm Tô Vũ cạn lời.

Cuối cùng vẫn là Dạ Oanh lanh lợi cười nói: "Chúng tôi là đội khảo cổ đối ngoại của tổ chức Hoa Hạ, vì đất nước này không đủ thực lực để tiến hành dò xét sa mạc, nên chúng tôi được phái đến làm chuyên gia khảo cổ."

Tô Vũ thầm lau mồ hôi, may mà có Dạ Oanh, thực ra đây là mánh khóe quen dùng của đám Dạ Oanh từ trước, nên khi nói ra mặt không đổi sắc, tim cũng không đập nhanh.

Nandi gật đầu nói: "Nếu các anh là đội khảo cổ, vậy chúng ta có thể kết bạn đồng hành."

Nói xong hai bên đều lấy ra đồ mình chuẩn bị cùng chia sẻ, dần dân mọi người cũng thân thiết hơn.


Qua lời kể của Nandi, Tô Vũ biết được, anh ta rất thích thám hiểm, điều này có lẽ do di truyền gien phiêu lưu của cha anh ta.

Từng đến hẻm núi tử thần Niasund, trải nghiệm cảm giác rơi tự do từ trên hẻm núi xuống nhờ cơn gió cưồng nộ thổi qua hẻm núi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lặn xuống biển sâu hàng trăm mét, đối mặt với loài cá mập hung dữ nhất Bạch Nhấn Hạt Tử nghe đến mức ngây ngẩn cả người, háo hức chờ đợi phần tiếp theo của Nandi như đang nghe kể chuyện.

Nhưng Tô Vũ lại không có nhiều thời gian rảnh để nghe chuyện, theo lời Nandi, hôm nay rất có thể sa mạc sẽ nổi gió, đến lúc đó sẽ khó phân biệt phương hướng, mà lạc đà cũng sẽ khó tiến lên.

Mà một khi lạc đà ngừng đi trong sa mạc, thì có nghĩa là gió cát đã rất lớn rồi, thuộc loại trong chốc lát có thể chôn sống người, nên cần phải xem xét thời tiết, đợi đến lúc trời quang mới có thể đi vào.

Lúc ban đêm, khi mọi người đã ngủ, Dạ Oanh lén tìm đến Tô Vũ.

"Tô tiên sinh, ngủ chưa?" Lúc này Tô Vũ đang tựa vào gối nhằm mắt dưỡng thần, thực ra với anh bây giờ, mấy ngày không ngủ cũng chẳng sao cả.

Nghe Dạ Oanh gọi, anh bèn kéo khóa lều nhìn cô ta nói: "Khuya thế này có chuyện gì vậy?"


Dạ Oanh ngoảnh đầu nhìn quanh, rồi hạ giọng nói với Tô Vũ: "Tô tiên sinh, tôi có vài phát hiện. Tên Nandi này tôi thấy có lẽ không đơn giản."

Thực ra Tô Vũ cũng đã có cảm giác này từ sớm, nhưng lại chưa phát hiện chỗ nào không ổn, giờ Dạ Oanh đột nhiên nói vậy chắc hẳn phải có chút căn cứ.

"Ô? Nói nghe thử xem." Tô Vũ ngồi thẳng dậy hỏi.

"Tô tiên sinh, vừa rồi tôi đi vệ sinh bên kia, phát hiện rất nhiều dấu chân lạc đà." Dạ Oanh chỉ vào đống đá phía xa nói với Tô Vũ.

Theo lẽ thường, đây là bìa sa mạc, phát hiện dấu chân lạc đà không phải chuyện rất bình thường sao?

Tô Vũ gật đầu, ra hiệu Dạ Oanh nói tiếp.

"Vừa rồi Nandi đã nói, trong sa mạc lúc này rất có thể có gió cát lớn, nhưng trong những dấu chân lạc đà kia lại chẳng có chút cát vàng nào, tôi suy đoán họ rất có thể vừa mới vào sa mạc không lâu, thậm chí có thể ngay trước khi chúng ta đến.


Nghe đến đây, Tô Vũ suy nghĩ rồi nói: "Ý cô là, những người này đến cùng với Nandi?"

Dạ Oanh gật đầu: "Đúng vậy, anh ta không hề nói với chúng ta về sự tồn tại của những người này, tôi đoán anh ta rất có thể có mục đích khác, thậm chí, anh †a ở đây chính là đợi chúng ta cùng vào sa mạc, Tô tiên sinh, điểm này tôi nghĩ không thể không đề phòng."

Từ xưa đã có câu nói cũ, gọi là "Ráng hồng không ra cửa, ráng chiều đi ngàn dặm". Nói về một loại hiện tượng thiên văn, người có kinh nghiệm trong sa mạc đều sẽ thông qua hiện tượng thiên văn này để phán đoán hôm nay có nổi gió hay không.

Khi mặt trời lặn ở phía Tây, Dạ Oanh đã nhìn thấy rõ ràng bầu trời phía Tây như bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực như lửa, điều đó có nghĩa là sa mạc hoàn toàn không có gió, Nandi quả thực đang lừa dối họ.

Không chỉ vậy, người này còn dẫn theo nhiều người như vậy vào sa mạc, rốt cuộc là có mục đích gì khi chờ đợi đám người Tô Vũ?

"Trước hết đừng lộ ra vẻ gì, tôi cảm thấy mục đích của anh ta và chúng ta có lẽ là giống nhau, hơn nữa anh ta dám nói trên tay mình có bản ghi chép mà nhà thám hiểm trước để lại, tin rằng nhất định có thể tương đối thuận lợi tìm được. †òa thành cổ kia. Cho nên, chúng ta hãy tạm thời lợi dụng anh ta để tìm ra tòa thành cổ đó đã, còn về mục đích thực sự của anh ta là gì, đến lúc đó anh ta sẽ tự nói cho chúng ta biết."