Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 546




Trên thực tế mấy chuyên gia này cũng chẳng biết cái quái gì, nhận lời mời của chính phủ ra mặt bác bỏ tin đồn, cưỡng ép giải thích một hồi, mục đích chính là không muốn gây hoang mang trong quần chúng nhân dân mà thôi.

Ngồi trên sofa, Mã Hiểu Lộ xem xong bản tin thì lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là con chim đó sao?"

Tuy giọng cô rất nhỏ, nhưng Tô Vũ ngồi bên cạnh vẫn nghe thấy.

"Em nói con chim nào cơ?" Mã Hiểu Lộ nói vậy, chắc hẳn không phải không có căn cứ gì.

Tô Vũ cũng không tin, Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu vẫn luôn ký thác trong cơ thể cô, mà cô lại không hề hay biết gì.

Nghe Tô Vũ hỏi, Mã Hiểu Lộ như đang giấu giếm bí mật gì đó, vội vàng giải thích: "Không, không, em vừa nói gì sao?"

Tô Vũ mỉm cười thầm nghĩ: Xem em còn giấu anh đến bao giờ.


Thực ra không phải Mã Hiểu Lộ cố ý muốn giấu diếm gì, mà là cô không biết nên nói thế nào, bởi cô vẫn luôn coi đó là một giấc mơ, đâu thể chẻ đầu mình ra cho người khác xem được.

Tô Vũ cũng không gặng hỏi: "Không, vừa rồi đúng là em không nói gì."

Mã Hiểu Lộ gật đầu, nhìn Tô Vũ nói: "Đúng rồi, mấy hôm trước em liên hệ một cửa hàng ô tô, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, mình qua xem mua một chiếc xe đi, đi lại cũng tiện hơn chút."

Tô Vũ nhìn mấy người thợ đang lắp cửa, có mấy người giúp việc trong nhà trông chừng chắc cũng không vấn đề gì.

Nghĩ lại cũng đúng, bình thường thì còn đỡ, nếu gặp hôm mưa gió gì đó, Mã Hiểu Lộ đến công ty quả thực rất bất tiện.

Thế là Tô Vũ đứng dậy nói: "Đi thôi."

...

Một tiếng sau, hai người đến một cửa hàng ô tô ở thành phố Tân Hải, nơi đây quy tụ đủ loại thương hiệu xe hơi, trong đó có xe đi lại vài chục ngàn, cũng có xe sang trị giá vài trăm ngàn thậm chí cả triệu, mấy chục triệu.

Tô Vũ quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ nói: "Người phụ nữ phá của, định mua xe gì đây?"

Mã Hiểu Lộ nhíu mày, trừng mắt với Tô Vũ: "Cái gì mà người phụ nữ phá của? Anh bỏ ra 10 triệu mua một bức tranh, giờ lại bảo em phá của."

Tô Vũ cười hì hì: "Này, bức tranh đó cuối cùng chẳng phải đứng tên em sao? Lại còn được nhà nước cấp giấy chứng nhận, đó mới là kiếm bộn nhé, sao tính là anh phá của được?"


Lần trước bức "Uyên Ương Cư Sơn Đồ" đã nhận được sự tán thưởng nhất trí của các chuyên gia đánh giá cổ vật, lại còn đặc biệt cấp giấy chứng nhận sưu tập cho Mã Hiểu Lộ, hơn nữa sau khi triển lãm ở bảo tàng, giá trị của nó đã vượt xa 10 triệu.

"Em cũng có ép anh mua đâu. Thôi không nói chuyện với anh nữa, em muốn mua một chiếc Beetle, nhỏ gọn xinh xắn, chủ yếu là em lùi xe vào bãi hơi kém, xe nhỏ một chút sẽ dễ hơn."

Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa khoác tay Tô Vũ, hai người cùng bước vào.

Mã Hiểu Lộ không phải người hoang phí khoe khoang, trong mắt cô thì xe chỉ là công cụ đi lại mà thôi, không đòi hỏi thương hiệu hay tính năng gì khác.

"Hoan nghênh hai vị khách quý đến đây, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không ạ?" Một nhân viên bán hàng mặc vest nhỏ nhiệt tình đón chào hai người.

Vì đã nghĩ trước muốn mua dòng xe nào, nên Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Tôi muốn xem chiếc Volkswagen Beetle, có màu trắng không?"

Nhìn là biết cô nhân viên này mới đến đây làm chưa được bao lâu, một số nghiệp vụ vẫn chưa thật sự thành thạo.

Chỉ thấy cô ấy cúi chào hai người: "Hai vị chờ chút, tôi mới tới đây làm, vẫn chưa rõ lắm, để tôi đi hỏi thử."


Tô Vũ gật đầu, vì thái độ của đối phương rất tốt, nên cũng không cần so đo mấy chuyện vặt vãnh làm người ta áy náy.

"Chị Tôn, chiếc Volkswagen Beetle còn màu trắng không ạ?" Cô nhân viên đi qua hỏi một nhân viên thâm niên nhất ở cửa hàng.

Tuy nói thực ra nếu xét về màu sắc xe, cho dù cửa hàng không có hàng sẵn, cũng có thể thông qua một số kênh lấy hàng về đây.

Nhưng nếu có xe sẵn, thường sẽ k1ch thích h@m muốn mua sắm của khách hàng.

Chị Tôn liếc nhìn Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, chỉ một cái nhìn đã phân ra ba bảy loại người.

Đây là kỹ năng bắt buộc của những người làm nghề này, thông qua trang phục của khách hàng để đánh giá khả năng tiêu dùng của họ, theo cô ta, hai người ăn mặc bình thường này mua chiếc Beetle đã là giới hạn của họ rồi.

Chỉ thấy chị Tôn vừa nghịch móng tay mới làm vừa nói: "Ồ, màu trắng à, mấy hôm trước còn có một chiếc, không biết đã bán chưa, hay cô ra kho sau xem thử đi?"