Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 414




Về sau, vì một số lý do chính trị, người cai trị muốn ổn định quyền lực nên đã vĩnh viễn chôn vùi lịch sử thời kỳ đó dưới lớp đất dày, tài liệu chính sử cũng không có ghi chép gì.

Thông tin duy nhất chúng tôi nắm được là quốc gia này từng tồn tại, và từ một số dòng sông trong vùng vẫn tìm thấy một số đồ vật liên quan đến Cổ Thận Quốc như bia đá.

Từ đó chúng tôi suy đoán, đất nước này có lẽ lấy một thanh kiếm cổ làm vật tổ, cũng phù hợp với việc họ thường xuyên đánh nhau với nước láng giềng.

Đáng tiếc là trong cả nước không có bất kỳ hiện vật nào của Cổ Thận Quốc. được bảo tồn nguyên vẹn, theo kinh nghiệm và kiến thức nghiên cứu của tôi, bức tranh trong tay các vị là đồ đại diện duy nhất còn sót lại của họ trên thị trường.

Giá trị của nó thì quả thực rất khó ước tính, vì trước nay chưa có gì để so sánh. Tôi xin to gan dự đoán một mức giá thấp nhất nhé.

Nếu đấu giá tại các phiên đấu giá quốc tế hiện nay thì giá khởi điểm ít nhất cũng phải 50 triệu, còn có thể đạt mức giá cao đến đâu thì khó lòng nói rõ."

Kim Vạn Thủy trình bày khách quan quan điểm cá nhân của mình.


Nghe xong, Tô Vũ cũng không hề bất ngờ, bởi dù nó đáng giá bao nhiêu, trong mắt anh cũng chỉ là một bức tranh mà thôi.

Đồng tiền không thể thể hiện được giá trị thực sự của vật phẩm.

Nhưng Mã Hiểu Lộ lại mở to mắt nhìn bức tranh, nuốt nước bọt ực một cái.

Được chính viện trưởn viện bảo tàng định giá 50 triệu thì đương nhiên có đủ tính chất uy tín, quan trọng hơn, đó chỉ là mức giá thấp nhất, ai biết được nếu thực sự đấu giá, có thể sẽ bán được giá cả trên trời nào nữa.

Dù sao đó là đồ hiếm duy nhất còn sót lại của cả một quốc gia, có bán được mức giá nào cũng không lạ.

Quan trọng hơn nữa, đồ này chỉ mới được Tô Vũ mua với giá 5 triệu mà bỗng dưng có thể lên gấp 10 lần, thật là chuyện có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng nổi.

Thấy Mã Hiểu Lộ trố mắt nhìn, dường như trong chốc lát cũng không thể hồi phục tinh thần được.

Mà trước đó Tô Vũ đã nói, chủ sở hữu bức tranh này là Mã Hiểu Lộ, nói cách khác bức tranh thuộc về Mã Hiểu Lộ, vì vậy Kim Vạn Thủy mở lời hỏi:

"Phu nhân, cô còn có ý định trưng bày công khai đồ vật này không?”

Bởi số tiền tương đương quá lớn, nếu mang đi mang lại bừa bãi, e rằng sẽ làm hỏng hoặc làm mất thì không hay chút nào.

Mã Hiểu Lộ lắc đầu, nhìn Tô Vũ nói: "Anh tát em một cái đi." Mã Hiểu Lộ muốn xem liệu mình có đang nằm mơ không. Tô Vũ thở dài, sao mình lại có một cô vợ tham tiền như vậy chứ.

"Anh không dám đâu, nếu lỡ mẹ và bà ngoại trở về thấy được thì anh nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi đâu."


'Tô Vũ không dám đánh, Mã Hiểu Lộ tự làm luôn bằng cách tát mấy cái vào mặt mình, nhưng còn chưa cảm thấy đau thì Tô Vũ đã giữ tay cô lại và nói:

"Thôi được rồi, còn người ngoài ở đây nữa, nhanh quyết định gửi đồ này đến bảo tàng trưng bày hay không đi?"

Mã Hiểu Lộ tỉnh táo lại, quay sang nói với Kim Vạn Thủy: "Tất nhiên là gửi rồi, đồ tốt như vậy thì nên chia sẻ, biết đâu càng có nhiều người biết đến, giá trị của nó sẽ còn tiếp tục tăng lên nữa chứ. Phải không Kim viện trưởng?"

Kim Vạn Thủy gật đầu liên tục: 'Đúng vậy, nếu cô đã quyết định rồi thì tôi xin nhận lời trước, để tôi chuẩn sẽ đưa người của công ty bảo hiểm đến, định giá một mức hợp lý cho đồ vật này, sau đó mua bảo hiểm, cuối cùng mới có thể đăng ký cho vào bảo tàng."

Mã Hiểu Lộ nghiêng đầu cười nói: "Vậy lâm phiền Kim viện trưởng nhé."

"Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà. Vậy tôi xin phép về trước, gặp lại sau nhé.” Kim Vạn Thủy nói xong thì ôm chiếc hộp kia lên chiếc xe tải nhỏ ra khỏi khu nhà.

Sau khi Kim Vạn Thủy rời đi, Mã Hiểu Lộ cất bức tranh đi, cuối cùng quyết định để ở đâu cũng không hợp, nên cứ ôm trong lòng.

Nhìn cảnh đó, hẳn đến khi ngủ cũng không buông tay đâu, phải biết rằng đây là cả 50 triệu đấy, cô phải cẩn thận mới được.


"Này Tô Vũ, anh xem, em cảm thấy chúng ta dường như đã phát hiện ra một cơ hội kinh doanh khác đấy. Làm ăn ở lĩnh vực này kiếm nhiều tiền lắm, lại không phải đi đối mặt với bọn chim đầu đàn trên mặt trận làm ăn, phiền chết mất."

Mã Hiểu Lộ ngồi trên ghế sô pha, vỗ về bức tranh trong tay nói.

Dù sao chỉ một bức tranh mà kiếm được số tiền lớn mà cả đời nhiều người cũng chẳng dám mơ tưởng, cô thấy ngành đồ cổ quả thật là một ngành béo bở.

Đừng nói mỗi ngày đều có đồ để buôn bán, mỗi năm có một lần như thế này thì cô đã thích lắm rồi.

Tô Vũ ngồi bên cạnh Mã Hiểu Lộ hỏi: "Sao vậy? Trông em có vẻ muốn chuyển nghề buôn bán đồ cổ hả?"

Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Ừm đúng vậy, anh không thấy nó thú vị hơn sao? Vừa nãy nghe Kim viện trưởng nói, em cảm thấy những đồ cổ này có vẻ như có sinh mệnh vậy, chúng ghi lại những câu chuyện có lịch sử lâu đời, làm người ta muốn ngẫm nghĩ mãi không thôi, quan trọng nhất là còn kiếm được nhiều tiền nữa."

Nói xong, Mã Hiểu Lộ cười hì hì mơ màng, lắc lư bức tranh trong tay.