Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 395




"Ông ấy là ai thế?" Mã Hiểu Lộ chỉ vào Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.

Bạch Nhãn Hạt Tử cười hì hì rồi nói: "Chắc hẳn đây là Tô phu nhân nhỉ, tôi là..."

Bạch Nhãn Hạt Tử chưa dứt câu thì đã bị Tô Vũ ngắt lời, anh nắm lấy cổ áo ông ta ném lên ghế sofa nói: "Đừng giới thiệu làm gì, có chuyện gì mau nói đi."

"Không phải chứ, cậu Tô à, bây giờ tôi đói lắm rồi, ít ra cũng cho tôi chút đồ ăn chứ." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa bị giày vò, bây giờ cũng thực sự đói rồi, lúc nói chuyện còn nhìn cái bánh trứng trong tay Mã Hiểu Lộ, suýt nữa đã ch ảy nước miếng.

Tô Vũ cười cười, lấy một quả táo trong tủ lạnh ném cho ông ta, nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử chưa kịp đưa tay nhận lấy thì đã bị Mao Đầu nhanh chân hơn vồ lên trên không lấy mất.

Trông thấy Mao Đầu, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức run lẩy bẩy, ông ta đã tưng bị Mao Đầu cắn một cái, có cái gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ đừng nói là Mao Đầu, đi trên đường gặp một con chó xù cũng khiến ông ta sợ hãi rồi.


"Mẹ kiếp con chó khốn nạn kia, mày không ở ngoài trông cửa đi, trốn trong nhà làm gì hả? Mau đi ra ngoài đi." Bạch Nhãn Hạt Tử luống cuống muốn đuổi Mao Đầu đi.

Nhưng lời này của ông ta lại chọc giận Mao Đầu, Mao Đầu thả quả táo xuống rồi nhe răng lao về phía ông ta.

Bạch Nhãn Hạt Tử hoảng hồn ôm đầu van xin: "Cụ chó, chó đại gia, xin chó đại gia tha mạng."

"Thôi đủ rồi Mao Đầu, đừng làm khó ông ta nữa." Tô Vũ mở bên cạnh mở lời, Mao Đầu mới miễn cưỡng buông tha cho ông ta.

Khiến Mã Hiểu Lộ ở bên cạnh phải lấy tay bụm miệng cười khì khì.

Rõ ràng Bạch Nhãn Hạt Tử là người không thô lỗ không quan tâm gì cả, nhặt quả táo trên sàn lên, lấy tay lau qua loa rồi cứ thế mà ăn luôn.

Tô Vũ cũng lười quan tâm đ ến ông ta nữa, hỏi: "Không lẽ ông thật sự đã té xuống cống nước thối rồi sao?"

Nhắc đến chuyện này, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức phẫn nộ vỗ đùi nói: "Cũng không biết thằng ch ó đẻ nào lại dám ám toán tôi nữa, đừng để ông đây biết hắn là ai, nếu không..."

Nói tới đây, Bạch Nhãn Hạt Tử chợt nhận ra việc này cũng liên quan đến Tô Vũ, nên nói tiếp: "Đúng rồi, cậu Tô à, cậu cũng thấy đó, vừa rồi tôi bị người ta đánh."

Mã Hiểu Lộ cười nói: "Ừ ừm, chuyện đó thì rõ ràng rồi."


Bạch Nhãn Hạt Tử cười trừ rồi nói: "Cậu Tô à, bọn đánh tôi đang tìm hiểu tin tức về cậu đấy. Bọn chúng muốn bắt tôi nói ra chỗ ở của cậu, có vẻ là muốn gây rắc rối cho cậu. Nhưng dù có chết tôi cũng không nói ra lấy một lời, cho nên mới bị đánh thành ra nông nỗi này đây."

Bạch Nhãn Hạt Tử lúc nào cũng không quên tô vẽ hình tượng đẹp đẽ cho bản thân. Rõ ràng vừa rồi đã khai hết với người khác, nhưng quay lại trước mặt Tô Vũ thì lại nói mình trung thành tuyệt đối, đúng là khó cho ông ta thật.

Thực ra về những lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, Tô Vũ không mấy tin tưởng, bởi vì điều này hoàn toàn trái ngược với cách hành xử bình thường của ông ta. Nếu thật sự thà chết chứ không chịu khuất phục như lời ông ta nói, e rằng lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử đã bị ném xuống cống cho chuột ăn rồi.

Nhưng việc ông ta nói có người tìm Tô Vũ thì lại khiến anh chú ý.

"Tìm tôi ư? Ai tìm tôi vậy?" Tô Vũ hỏi bằng giọng điềm tĩnh.

Bạch Nhãn Hạt Tử gặm một miếng táo rồi nói: "Tôi cũng không rõ nữa, lúc đó tôi bị che đầu, chỉ biết lão đại của chúng là một người phụ nữ. Họ hỏi chuyện chúng ta đi biển, và nói cậu lấy được gì từ Biển Đen, khẩu khí thế rõ ràng là muốn gây rắc rối cho cậu đấy."


"Không lẽ là bọn đồng bọn của những người ông dẫn đi cách đây ba mươi năm?" Từ những gì Bạch Nhãn Hạt Tử nói, Tô Vũ dễ dàng đoán ra điều này.

Bạch Nhãn Hạt Tử gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tuy tôi không nhìn thấy mặt cô ta thế nào, nhưng tôi khẳng định chính là họ không thể nhầm đâu. Cậu phải cẩn thận đấy, bọn chúng là loại ngoan cố chết cũng không chịu thua, nếu bọn chúng điên lên thì e rằng rất bất lợi cho cậu."

Về việc ai là những người Bạch Nhãn Hạt Tử dẫn đi cách đây ba mươi năm, Tô Vũ không rõ. Nhưng có một điều chắc chắn là, bọn chúng có thể tập hợp được nhiều người như vậy ba mươi năm trước, chắc hẳn có sức ảnh hưởng lớn tại Hoa Hạ.

Giờ đã ba mươi năm trôi qua mà bọn chúng vẫn tồn tại, hơn nữa vẫn ngấm ngầm không quên chuyện Biển Đen, điều đó chứng tỏ bọn chúng có nền móng rất sâu rộng.

Dù Tô Vũ không biết lý do bọn họ muốn đến Biển Đen là gì, nhưng từ những gì Bạch Nhãn Hạt Tử nói, mục đích của họ chắc chắn khác với mục đích của mình, bởi họ tìm kiếm một thứ gì đó ở đó.

Nhưng đến tột cùng là thứ gì vậy? Trong vực sâu của Biển Đen ngoài vòng núi hình cung thì không có gì khác cả, chẳng lẽ bọn họ đi tìm rồng hay sao?