Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 329




"Ối trời, ông ăn nhiều quá rồi, no rồi." Bên này Thiện Bản Thanh liên tục lau miệng nói với Thiện Vũ Băng.

“Còn miếng cuối này nè, ông ăn hết đi." Thiện Vũ Băng nhét miếng mứt táo lê cuối cùng vào miệng Thiện Bản Thanh, mỉm cười vui vẻ.

Lúc này Tô Vũ cũng đi tới: Cụ Thiện, cảm thấy thế nào rồi?"

Lúc này Thiện Bản Thanh thực sự vui tươi rạng rỡ, sung sướng khó tả: "Ha ha ha, tôi vốn chẳng có bệnh gì, chỉ là hôm đó bị gió lạnh thôi, bây giờ đã khỏe rồi. Cậu Tô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Thiện Bản Thanh là người thế nào chứ, có thể nói là đã gặp rất nhiều loại người, việc Tô Vũ dẫn Thiện Vũ Băng đến có thể hoàn toàn quang minh chính đại.

Cũng chẳng cần gì đến nỗi giả vờ kiểm tra sức khỏe, đuổi người khác đi cả. Chỉ là vẫn còn một số việc ông ấy chưa rõ thôi.


Tô Vũ nhướng mày rồi nói với Thiện Bản Thanh: "Cụ Thiện, tôi vẫn nghĩ câu hổ dữ không ăn thịt con là đúng, nhưng ông làm tôi phải nghi ngờ câu nói này đấy.

Thiện Bản Thanh nhíu mày nói: "Ồ, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này Thiện Vũ Băng ấp úng nói: "Ông nội, ông có biết không, nếu không có anh ấy thì cháu gần như không thể quay trở lại rồi đấy."

Nói xong, vẻ mặt đáng thương của Thiện Vũ Băng làm tan nát cả trái tim Thiện Bản Thanh.

"Xảy ra chuyện gì vậy, cháu kể lại cho ông nghe rõ đi, trên biển các cháu đã gặp phải chuyện gì?" Lúc này Thiện Bản Thanh cũng khá tò mò, nhưng đồng thời ông ấy cũng cảm nhận được dường như vẫn có nguyên nhân khác.

“Nói thế này, ông cụ, chiếc thuyền ông cho chúng tôi có vấn đề, dĩ nhiên chúng tôi cũng chỉ phát hiện ra vấn đề sau khi ra biển, cụ thể là sau khi gặp trận bão lớn đó thôi." Tô Vũ cũng chỉ nói đến đây thôi, một số việc nói quá rõ với mọi người thì không hay.

Tô Vũ tin chỉ với lời này, Thiện Bản Thanh cũng đã có thể đoán ra vấn đề ở ai rồi. Dù sao thì chiếc thuyền đó cũng là do chính Thiện Bản Thanh tìm người giám sát đóng, còn người này xét theo lẽ thường thì Tô Vũ không thể biết được, nên không thể chỉ thẳng rằng vấn đề là do Diêm Đan Dương.

Nói xong, Thiện Bản Thanh cũng nghiêm nghị suy nghĩ, bởi đây không phải việc nhỏ. Lần này có người dám ra tay với Thiện Vũ Băng, nói cách khác, nói không chừng một lúc nào đó sinh mạng của chính ông ấy cũng có thể bị đe dọa.

Chiếc thuyền đó do chính Thiện Bản Thanh giao cho Diêm Đan Dương đóng. Nhưng nếu không có bằng chứng cụ thể, ông ấy không có lý do gì để nghỉ ngờ Diêm Đan Dương - một người theo ông ấy suốt 20 năm qua.

"Liệu có phải do vấn đề nào đó phát sinh trên thuyền sau khi gặp bão lớn không nhỉ?"


Suy nghĩ này của Thiện Bản Thanh cũng hợp tình hợp lý, vì trước một trận bão lớn như vậy, nhiều tàu thuyền khó tránh khỏi nguy cơ tan rã. Con thuyền của Tô Vũ có thể trở về bình an chứng tỏ nó không hề có vấn đề gì.

Thiện Vũ Băng nhảy cẵng lên kịch liệt nói: "Ông nội không biết đâu, trên biển chúng cháu gặp một con quái vật khổng lồ lớn bằng cả một ngôi nhà. Nó suýt nuốt luôn cả con thuyền của chúng cháu."

Về điều con quái vật mà Thiện Vũ Băng nói, Thiện Bản Thanh chỉ mỉm cười bỏ qua, không để tâm lắm vì ông ấy chưa từng nghe nói đến loài quái vật to lớn như vậy.

Quan trọng là Thiện Vũ Băng đã trở về bình an bên cạnh ông ấy, hiển nhiên nguyện vọng của ông ấy đã thực hiện được rồi.

Ông ấy cũng tin rằng Tô Vũ không thể vô cớ nói dối về vấn đề trên thuyền được. Chắc chắn phải có những chuyện mà ông ấy chưa biết.

Trong lòng ông ấy đã có quyết định, đã đến lúc phải thanh lọc những người xung quanh.

"Haha, ông cụ à, tôi biết có nhiều việc ông có thể không muốn tin hoặc chưa thể chấp nhận ngay lập tức. Nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, mong ông cụ hãy hợp tác. Không lâu nữa, ông sẽ biết điều tôi nói là thật hay giả." Tô Vũ nhẹ nhàng nói với Thiện Bản Thanh.


Tô Vũ là người cứu mạng Thiện Vũ Băng, lần này bí mật đến gặp riêng ông ấy, rõ ràng là muốn tránh một số người nào đó. Nếu Tô Vũ đã nói có cách, thử một lần cũng chẳng sao.

Vì thế ông ấy nhìn Tô Vũ rồi gật đầu, tỏ ý sẽ cố gắng hợp tác.

Bên này, sau khi hay tin Tô Vũ không thể trở về, Mã Hiểu Lộ chui vào phòng, trùm chăn gào khóc nức nở.

Lúc này cô mới thực sự nhận ra, tầm quan trọng của một người chỉ thể hiện rõ khi mất đi người đó.

Trước đây khi Tô Vũ còn ở bên cạnh, Mã Hiểu Lộ không cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ tin tức này như sấm sét bên tai, khiến cô hoàn toàn bối rối.

Hoá ra cô lệ thuộc vào Tô Vũ nhiều như vậy, hoá ra Tô Vũ từ lúc nào đã đóng một vai trò quan trọng đến thế trong cuộc sống của cô.