Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 313




Nhìn cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim võ hiệp, Thiện Vũ Băng tự dưng hoảng hốt.

Cúi đầu nhìn đôi bàn tay, cô ấy cảm thấy khó tin, giống như đó không phải tay của mình.

"Anh Tô, đây là... Thiện Vũ Băng ngước nhìn Tô Vũ, hy vọng anh có thể cho một lời giải thích hợp lý. Cô ấy cảm thấy mình như có được khả năng siêu nhiên, làm lưng cô ấy ớn lạnh.

Tô Vũ mỉm cười, vỗ vỗ đầu Thiện Vũ Băng: "Từ từ rồi em sẽ quen thôi."

Khi Thiện Vũ Băng định đấm thêm lần nữa, con cún lông xanh nhỏ kia bất ngờ bò dậy từ boong thuyền, vèo một tiếng, vọt về phía cách đó không xa.

Thấy thứ gì đó đột ngột xuất hiện, Thiện Vũ Băng hoảng hốt, lùi lại vài bước, nắm chặt vạt áo Tô Vũ: "Anh Tô, đó là cái gì vậy?”

Chưa kịp đợi Tô Vũ giải thích, Bạch Nhấn Hạt Tử đã la lên: "Này, cái gì thế này, mau cút đi, mau cút đi!"


Con chó lông xanh không nói hai lời, lao tới cắn chặt vào cảng chân của Bạch Nhãn Hạt Tử không buông.

Có lẽ người khác không biết, nhưng Tô Vũ thừa biết con chó lông xanh này có linh tính, nói nó có thể khuấy động cả đại dương cũng chẳng quá đáng.

Nó oán giận Bạch Nhãn Hạt Tử vì ông ta lấy hạt châu từ trong xà cừ ra, vốn mấy chục năm qua nó phải vào núi vòng cung ở vực sâu để chăm sóc hạt châu ấy, nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử đã bán đi ngay sau khi lấy được.

Khiến nó phải chịu cực khổ trong cái mai rùa khổng lồ suốt mấy chục năm, giờ thấy Bạch Nhãn Hạt Tử thì tất nhiên là muốn xử lý ông ta rồi.

"Được rồi Mao Đầu, đừng nghịch ngợm nữa." Tô Vũ nói đùa.

Lạ thay, con chó dường như rất nghe lời Tô Vũ, liền buông chân Bạch Nhãn Hạt Tử ra, vẫy vẫy đuôi rồi quay lại chỗ cũ nằm tắm nắng.

Bạch Nhãn Hạt Tử thật khổ sở, chân ông ta suýt bị Mao Đầu cắn một miếng thịt, máu me đầm đìa, trông thấy mà giật cả mình.

Bạch Nhấn Hạt Tử ngồi dưới đất vừa đấm ngực giậm chân vừa kêu: "Có đùa không đấy, vừa thoát chết trong bão lớn, quay lại lại bị ngã xuống hố cầu, con chó dơ bẩn quỷ quái nào thế này, tao nhất định phải làm thịt nấu canh nó mới được."

Nói rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử còn trợn mắt lườm Mao Đầu.

Dù Mao Đầu không nói được nhưng hiểu rõ Bạch Nhãn Hạt Tử nói gì, vừa rồi nó đã tha cho ông ta vì nể mặt Tô Vũ, giờ ông ta còn dám nói năng vô lễ.

Lập tức Mao Đầu đứng dậy trên boong thuyền, hung hăng tiến về phía Bạch Nhãn Hạt Tử.


Thiện Vũ Băng ở một bên che miệng cười khúc khích.

Ban đầu cô ấy đã không ưa Bạch Nhãn Hạt Tử, giờ thấy ông ta bị một con chó bắt nạt như vậy, trong lòng cô ấy thấy vui vẻ lắm.

"Ông xứng đáng thôi, miệng mép đầy những lời tục tĩu, giống như ngã xuống hố phân vậy." Thiện Vũ Băng liếm môi nhìn Bạch Nhấn Hạt Tử, mặt viết đầy vẻ hả hê.

Nhưng lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử chẳng rảnh để khẩu chiến với Thiện Vũ Băng, thấy Mao Đầu tiến tới thì liên tục vẫy tay: "Này, chó đại gia, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân hãy bỏ qua cho tiểu nhân lần này đi."

Bạch Nhãn Hạt Tử không muốn bị cắn thêm lần nữa, nếu không sẽ tàn tật suốt đời.

Nghe Bạch Nhãn Hạt Tử nói, Mao Đầu liếc ông ta một cái rồi quay người vẫy đuôi đi về vị trí lúc nãy.

"Anh Tô, chú cún này từ đâu ra thế, dễ thương quá." Thiện Vũ Băng cười tươi, quỳ xuống võ về lớp lông xanh độc đáo của Mao Đầu.

Có lẽ cảm nhận được cô gái này không có ý xấu, Mao Đầu thích thú nằm thẳng cẳng trên boong thuyền.


Tô Vũ nhún vai, dù sao cũng không thể nói thứ này anh mang từ vực sâu lên được. Nó có thể khống chế cả chín con giao long cấp chúa tể dưới đáy biển mà.

Nói ra chắc nhiều người sẽ cho là truyền thuyết thần thoại. Tô Vũ nghĩ họ càng biết ít về những thứ này càng tốt.

Vì vậy, Tô Vũ cũng quỳ xuống vỗ võ mông Mao Đầu: "Nó à, anh thấy nó trôi nổi trên biển nên cứu lên thôi."

"Có vẻ như mày cũng may mắn như chúng tao đấy, mày tên Mao Đầu à, Mao. Đầu..." Rất nhanh chóng, Thiện Vũ Băng đã thân thiết với Mao Đầu.

"Ông bạn già, ông có sao không?" Hà Hoành Vĩ lo lắng hỏi về cảng chân của Bạch Nhãn Hạt Tử.

Bạch Nhãn Hạt Tử ôm chân nói: "Nhìn tôi như thế này, trông có vẻ ổn à? Các ngươi đúng là tá ma giết lừa, tôi là người được mẹ tổ nương nương chiếu cố, là tôi dẫn các người thoát ra, giờ các người thì hay rồi, thế mà còn thả chó căn tôi. Tôi nghĩ chắc sắp mắc bệnh dại rồi."