Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 174




Cố Hồng Đào đặt đũa trong tay xuống rồi hỏi: “Cậu Tô, trước đó cậu có vấn đề gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Tô Vũ lau miệng, thản nhiên nói: “Ông có biết cổ độc Phủ Tiên không?”

Lúc trước một mảnh thần thức của Tô Vũ nhìn thấy con cá vàng lớn kia ở ven hồ Phủ Tiên đã khiến trong lòng anh có chút kiêng kị, tin rằng người đã đi vòng quanh giang hồ suốt mấy chục năm qua như Cố Hồng Đào sẽ có hiểu biết ở một mức độ nào đó.

Tuy nhiên, sau khi nghe thấy mấy chữ “cổ độc Phủ Tiên”, sắc mặt Cố Hồng Đào liền thay đổi, vội vàng truy hỏi: “Cậu Tô có tiếp xúc gì với người của cổ độc Phủ Tiên sao?”

Tô Vũ gật đầu nói: “Trước đây đã từng đánh nhau, cho nên muốn hỏi thử xem ông biết được bao nhiêu.”

Sau khi nghe thấy Tô Vũ từng đánh nhau với cổ sư, trong lòng Cố Hồng Đào không nhịn được mà âm thầm đánh giá lại Tô Vũ lần nữa.

Bởi vì theo những gì mà Tô Vũ nói thì chính là “đánh nhau” chứ không phải “tiếp xúc”. Cố Hồng Đào biết, người của cổ độc Phủ Tiên đều tàn nhẫn độc ác, làm chuyện gì cũng không chừa lối thoát.


Mà sau khi Tô Vũ đánh nhau cùng một người như vậy vẫn có thể bình an vô sự ngồi ở đây, vậy chẳng phải thân thủ của Tô Vũ cũng rất cao hay không?

Cố Hồng Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, tôi thật sự biết một chút về cổ độc Phủ Tiên này.

Mười ba năm trước, tôi từng đi đến vùng Phủ Tiên, lúc đó một trận bệnh dịch cực kỳ thảm khốc đang bùng phát trong thôn. Thời điểm tôi đến, hơn một nửa dân số trong thôn đã chết, xương cốt chất cao như núi. Sau khi điều tra một vòng, tôi mới phát hiện ra, những người đó không chết vì bệnh tật mà là chết vì cổ trùng.

Đó là do một đại cổ sư được tôn thờ như một vị thần ở địa phương, được người dân trong thôn gọi là “Hoàng Ngư Ma Ma” trừng phạt thôn bọn họ. Tôi đã sống ở thôn đó nửa năm, đã cố gắng nghĩ cách để cứu bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại là từng người bọn họ chết ở trước mặt tôi, còn tôi chỉ có thể bất lực.”

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nói ra những lời này đều khiến Cố Hồng Đào không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt, có lẽ là vì nhớ lại tình cảnh bi thảm lúc đó khiến trong lòng ông ấy cảm thấy áy náy tự trách.

Tô Vũ nghe xong cũng nghiêm túc hơn một chút, sau đó hỏi tiếp: “Vậy chính phủ cũng không quan tâm đến những chuyện này sao?”

Cố Hồng Đào lắc đầu nói: “Cậu Tô, cậu đã bao giờ nghe nói đến “Tứ Đại Tiên Gia” của Trung Quốc chưa?”

Tô Vũ cau mày, một tu sĩ độ kiếp 100 ngàn năm như anh cũng không dám tự xưng là tiên gia, anh thật sự muốn xem thử là ai lại có giọng điệu ngông cuồng như vậy.

“Chưa, nói nghe thử đi.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề
3. Người Điều Khiển Tâm Lý

4. Từ Từ Suy Lý
=====================================

Cố Hồng Đào thở dài, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Trung Quốc nước sâu nhiều rồng, nếu muốn bàn về tên tuổi thì Tứ Đại Tiên Gia này có lẽ là nổi tiếng nhất trong danh sách. Hắc Trư Lão Bảo từ núi rừng Tây Xuyên, Sơn Dương Đại Tiên từ vùng đồng cỏ rộng lớn Tân Cương, Hoàng Tam Thái Nãi từ băng tuyết Đông Bắc, còn có một người chính là Hoàng Ngư Ma Ma của vùng đầm lầy ven hồ Phủ Tiên.

Bọn họ đều có thủ đoạn xảo quyệt, thống trị một khu vực trong lịch sử, người dân địa phương coi bọn họ như thần thánh, đã ăn sâu bám rễ ở Trung Quốc, giống như những vật tổ của tôn giáo, chính phủ không có cách nào với bọn họ.”

Tô Vũ nghe vậy thì khẽ gật đầu, xem ra lần này anh đã thật sự gặp phải rắc rối không nhỏ.

Nhưng mà thật ra Tô Vũ cũng không quá lo lắng cho bản thân, tuy rằng những người này đều có một ít năng lực thật sự, nhưng phần lớn là do mọi người đều không biết cho nên mới khiến bọn họ trong có vẻ thần bí.

Theo thời gian qua đi sẽ được lan truyền vô cùng thần kì, giống như thần tiên trên trời, được một đám người tôn thờ như vật tổ.

Cũng may mà có lẽ tạm thời Hoàng Ngư Ma Ma kia không biết rốt cuộc Tô Vũ là ai, nhưng chuyện này không thể điều tra tiếp được nữa, bằng không thì không lâu sau sẽ dính líu đến Tô Vũ.

Đến lúc đó, xét theo thủ đoạn tàn nhẫn của những người này mà nói, bọn họ nhất định sẽ ra tay với người nhà của anh.


“Ừm, tôi hiểu rồi.” Tô Vũ khẽ cười.

Tuy rằng không biết Tô Vũ có liên quan gì đến những người này, nhưng mà sau khi biết rõ chi tiết về đối phương xong vẫn có thể bình tĩnh mỉm cười như vậy, thật sự đã khiến Cố Hồng Đào cảm thấy Tô Vũ khác với người bình thường.

Ngay lúc Tô Vũ chuẩn bị rời đi, Cố Hồng Đào lấy hết can đảm nói: “Cậu Tô, xin dừng bước.”

“Ông còn có chuyện gì sao?” Tô Vũ quay người hỏi.

“Cậu Tô, tôi còn muốn hỏi, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Quỷ Y Môn?” Người Trung Quốc vô cùng chú trọng một số chuyện kế thừa gì đó, nếu như không hỏi rõ ràng chuyện này, sẽ cảm thấy giống như xương cá kẹt trong cổ họng.

Tô Vũ cười nhạt nói: “Thanh Mộc của Quỷ Y Môn Thần Vực Tông là đệ tử dưới trướng tôi.”