Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Nhân Thần Y

Chương 138




Nhưng cô ra không có lựa chọn nào khác, cô ta từng nghĩ đến việc tố giác tội ác của Thân Kiến Quốc, nhưng cô ta không dám, trước cái chết đau đớn, cô ta chọn cách tiếp tục duy trì mối quan hệ này với Thân Kiến Quốc, chỉ để có thể kéo dài hơi tàn.

Lần này qua lần khác đối mặt với những kẻ đàn ông tệ hại không bằng con chó con lợn, chúng leo trên người cô ta làm những điều tùy tiện xằng bậy, cô ta cảm thấy mình rất đê tiện, cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa.

Triệu Mộng Nhã nghiến răng ken két, cuối cùng gào thét điên cuồng: "Rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa mới chịu buông tha cho tôi chứ..."

Nghe tiếng Triệu Mộng Nhã la hét trong lều, các nhân viên đoàn phim bên ngoài vội chạy vào, thấy Triệu Mộng Nhã quỳ gối khóc lóc, họ hỏi: "Chị Triệu à, chị có sao không?"

Biết có người vào, Triệu Mộng Nhã cắn môi, lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Không sao, chị đang ôn lại kịch bản thôi."

Thấy Triệu Mộng Nhã không sao, người đó gật đầu: "Làm em hết hồn, em nói mà, chị Triệu nổi tiếng như bây giờ cũng không phải nhờ gương mặt xinh đẹp, mà nhờ sự nỗ lực, chăm chỉ. Chị Triệu là tấm gương cho em noi theo, cố lên nhé."

Nói xong, người kia làm động tác chiến thắng rồi quay đi.


"Mình lại là tấm gương của người khác sao? Người như mình còn xứng đáng làm tấm gương cho ai chứ?" Triệu Mộng Nhã nhắm mắt lại, khoảnh khắc này cô ta nghĩ đến cách dùng một cách cực đoan để vứt bỏ gánh nặng trên vai mình.

"Thân Kiến Quốc, mọi chuyện phải có hồi kết, hãy để tất cả dừng lại ở đây đi!" Triệu Mộng Nhã thầm quyết định trong lòng.

"Này, có thấy không, người đó có phải Triệu Mộng Nhã không?" Ngồi trên xe ngắm cảnh, Tiền Hào tinh mắt nhận ra Triệu Mộng Nhã cũng đang ngồi trên một chiếc xe ngắm cảnh khác, vẫn mặc trang phục đóng phim.

Mã Hiểu Lộ đưa tay vén mái che nắng, nhìn theo hướng đó, mặc dù cách xa nhưng khi nhìn thấy thần tượng, Mã Hiểu Lộ không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.

"Sụp" một tiếng đứng bật dậy, đầu đập vào trần xe đau điếng.

Nhưng cô vẫn thờ ơ, người nghiêng ra ngoài, dang rộng hai tay vẫy mạnh.

Động tác này làm Tô Vũ giật mình, chiếc xe ngắm cảnh không có lan can gì cả, cô nghiêng người ra ngoài thế kia, ngộ nhơ chao đảo một cái là ngã xuống mất.

Tô Vũ vội vàng ôm lấy eo Mã Hiểu Lộ: "Em cẩn thận chút có được không, ngã xuống thì sao?"

Nhưng Mã Hiểu Lộ dường như không nghe thấy, cảm nhận có ai đó ôm eo mình, đôi tay dang ra ngoài còn vẫy mạnh hơn.

"Triệu Mộng Nhã... Triệu Mộng Nhã..." Mã Hiểu Lộ hét lớn không màng tới hình tượng.


Tô Vũ đứng phía sau Mã Hiểu Lộ lắc đầu, cười khổ trong lòng: Mã Hiểu Lộ săn đón ngôi sao cũng quá cuồng nhiệt rồi.

Phải đặt Triệu Mộng Nhã trước mặt cô để cô nhìn rõ, người ta cũng chỉ có hai mắt một miệng thôi, không khác gì cô. Thậm chí nếu Mã Hiểu Lộ chịu trang điểm cẩn thận, cũng không hẳn kém Triệu Mộng Nhã.

Nghe thấy có người gọi, Triệu Mộng Nhã cũng thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Mã Hiểu Lộ.

Thấy có người vẫy tay với mình, Triệu Mộng Nhã cũng lịch sự cười vẫy tay đáp lại.

"Không thể làm thất vọng người hâm mộ của mình, tôi không thể sống ích kỷ, họ nên biết sự thật tàn nhẫn, đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho họ bây giờ." Nghĩ thầm vậy, Triệu Mộng Nhã liếc nhìn Thân Kiến Quốc ngồi cạnh mình.

Lúc này Thân Kiến Quốc nhìn Mã Hiểu Lộ cứ vẫy tay ở phía xa xa, khóe miệng anh ta nở nụ cười tham lam, trong lòng nghĩ: "Thời của Triệu Mộng Nhã đã qua rồi, gần đây cô ta cũng không hợp tác nữa, cô gái kia có vẻ là tài năng có thể định hình."

Thân Kiến Quốc chọn Mã Hiểu Lộ làm mục tiêu tiếp theo.

Về tâm lý người hâm mộ, không ai hiểu hơn Thân Kiến Quốc, họ vừa hâm mộ theo đuổi thần tượng, vừa khao khát mình cũng có một ngày đứng trước máy quay, đối diện ống kính.


Để thể hiện hình ảnh hoàn hảo nhất của mình trên màn ảnh, được hàng ngàn khán giả tung hô ủng hộ.

Và để thao túng những con người như vậy, Thân Kiến Quốc có cách riêng, đầu tiên phải kích thích sự tò mò của họ, rồi mọi thứ sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông.

Bây giờ có Triệu Mộng Nhã bên cạnh, chỉ cần anh ta muốn, tùy tiện ngoắc ngón tay, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ phấn khích khôn xiết.

Rồi sẽ bảo Triệu Mộng Nhã nói, lúc đó Mã Hiểu Lộ nhất định sẽ tin tưởng, dần dần trở thành sản phẩm thay thế của Triệu Mộng Nhã. Nhưng thực ra, Triệu Mộng Nhã chưa bao giờ là quân cờ duy nhất của anh ta, chỉ là món hàng nóng bỏng thời điểm này thôi.

"Em quay lại đây, suýt nhảy xuống xe rồi kìa." Tô Vũ kéo Mã Hiểu Lộ ngồi xuống cạnh mình.

Mã Hiểu Lộ vẫn nhìn sang bên kia, nói: "Anh thấy chưa, đúng là Triệu Mộng Nhã đấy, hôm nay em vui quá. Giá mà xin được chữ ký, thậm chí chụp ảnh chung nữa, về khoe với Phi Phi và An Kỳ chắc họ ghen tị chết đi được thôi."