Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng tìm thấy được chỗ dựa vững chắc.
Hứa Thanh Mây ngay lập tức chạy tới, nhào thẳng vào vòng tay của Lâm Mạc Huy.
Vừa rồi bị bao nhiêu người vây quanh, cô cũng có chút sợ hãi.
Chỉ khi ở bên cạnh Lâm Mạc Huy, cô mới có thể thực sự cảm thấy an tâm.
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng vuốt tóc Hứa Thanh Mây, nhưng sắc mặt anh dần trở nên lạnh lùng.
Vừa rồi lúc mới đi vào, nghe được lời nói của Dương
Hùng Dũng, trong lòng anh tràn đầy sát ý.
Dương Hùng Dũng hoàn toàn không biết bọn họ, khi nhìn thấy những người này, Dương Hùng Dũng cùng đám thuộc hạ trố mắt nhìn nhau. "Mẹ kiếp, anh là ai?"
Dương Hùng Dũng kinh ngạc hỏi
Tên giám đốc lắc đầu: "Tôi cũng không biết." "Tôi ở trung tâm xe hơi này cũng chưa gặp bọn họ nữa!"
Nói xong, anh ta lại nhìn Lâm Mạc Huy: "Này, các người là ai vậy?" "Ai cho các người vào?".
Thái tử tiến lên một bước: "Không phải anh vừa nói muốn gặp tôi để mở mang một chút sao?" "Sao bây giờ tôi tới anh lại không nhận ra?"
Tên giám đốc: "Mẹ kiếp, thằng nào muốn gặp anh vậy?" "Anh là cái gì, tôi đây sao phải gặp anh để mở mang?"
Thái tử nở nụ cười: "Vừa rồi không phải anh nói gọi điện thoại cho Thái Tử Hải Phòng tới để anh mở mang một chút sao?" "Tôi là Thái Tử Hải Phòng đây!"
Dương Hùng Dũng và những người khác: "Hả?"
Tên giám đốc cũng ngẩn người, anh ta và Dương Hùng Dũng nhìn nhau rồi cười rống lên.
Tên giám đốc chỉ vào Thái tử: "Mẹ kiếp, anh thật là khóa lác đấy." "Anh là Thái tử Hải Phòng sao?" "Nếu anh là Thái tử Hải Phòng thì tôi sẽ là bố của Thái tử đây!"
Nghe vậy, Lâm Mạc Huy thở dài.
Anh biết tên giám đốc này chết chắc rồi.
Thái tử vốn thích chém giết, mà công việc kinh doanh của mẹ anh ta lại càng khiến anh ta muốn chống đối lại. Tên giám đốc ngay cả những lời như vậy cũng dám nói, anh chắc canh phải chết không còn nghi ngờ gì!
Thái Tử nghe nói như vậy, không nổi giận mà ngược lại anh ta bật cười, cười đến nỗi tên giám đốc kia phát cáu "Anh đang cười cái quái gì vậy?" "Tôi bảo anh cút đi, không nghe thấy sao?"
Tên giám đốc thét lên như từ trong tận tâm can.
Thái tử không nói gì, từng bước từng bướ đi tới trước mặt tên giám đốc, bất ngờ ra tay đấm một phát vào bụng của anh ta.
Tên giám đốc ôm bụng ngòi thụp xuống đất, hồi lâu cũng không phát ra được tiếng nào.
Dương Hùng Dũng giận dữ quát: "Khốn kiếp, anh dám đánh người sao?" "Xử lý anh ta cho tôi!"
Những người đàn ông lực lưỡng phía sau Dương Hùng Dũng lao đến ngay lập tức.
Lúc này, một nhóm người cũng xông vào từ cửa, thuần thục điêu luyện, đồng loạt quật ngã đám người của Dương Hùng Dũng.
Thấy tình huống như vậy, Dương Hùng Dũng cũng có chút hoảng hốt.
Anh ta đột nhiên phát hiện thực lực của đối phương không hề yếu. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team* nha!!!
Nhưng mà, dù sao anh ta cũng lăn lộn bao năm ở Hà Nội, làm sao có thể bị chút tình hình này hù dọa.
Anh ta nghiến răng, lớn tiếng nói: "Mẹ kiếp, các người định khiêu chiến ông đây phải không?" "Được, tôi sẽ đáp ứng các người!" "Tôi nói cho các người biết, bạn thân của tôi chính là ông lớn của Hải Dương Mã Phú Quý "Tôi sẽ gọi anh ta tới đây ngay bây giờ, chờ anh ta tới, ta sẽ xem các người chết như thế nào!"
Hứa Thanh Mây có chút hoảng hốt, cô nhìn Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Lâm Mạc Huy, hay là, chúng ta đi thôi?" "Nghe nói Mã Phú Quý ở Hải Dương thế lực rất lớn."
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Không cần đi!" "Là Mã Phú Quý sao?" "Được, anh gọi điện thoại cho anh ta để anh ta qua đây!" Tổng giám đốc nghiến răng nói: "Được rồi, đây là các người tự tìm cái chết, không thể trách được người khác." "Anh Mã một lát nữa sẽ tới, để tôi xem anh sẽ chết như thế nào!"
Dương Hùng Dũng chạy sang một bên gọi điện thoại, một lúc sau anh ta quay lại lớn tiếng nói: "Anh Mã bây giờ sẽ dẫn người tới." "Mẹ kiếp, các người đừng hòng chạy!"
Lâm Mạc Huy một câu cũng không nói.
Chưa đầy hai mươi phút sau, bên ngoài đã có tiếng xe cộ ồn ào. Dương Hùng Dũng không khỏi hứng chí, lập tức chạy ra ngoài: "Anh Mã, anh Mã, cuối cùng anh cũng đến." "Đây, chính là lũ khốn này, anh phải làm chủ cho tôi!"
Trong khi nói chuyện, Mã Phú Quý hung hăng bướ vào cùng một đám người.