Đây chính là tiếng bọn họ nghe được lúc vừa tiến vào, sau đó bọn họ gặp rắn đánh lén.
Bây giờ chỉ cần nghe loáng thoáng mọi người cũng giật mình thon thót.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía cửa hang đá, thấy giữa cửa động đen ngòm có một đoàn rậm rạp đốm sáng màu vàng nhanh chóng tiến gần.
"Cái... cái gì thế?"
Có người thốt lên.
Vương Mập vừa liếc mắt nhìn liền hét rầm lên: "Mẹ ơi! Là rắn đỏ!" Lúc này mọi người mới nhìn rõ, giữa hang đá đen ngòm chính là vô số con rắn đỏ đang trường nhanh tới.
Đám rắn đỏ này chính là đám đã đánh lén bọn họ lúc ở ngoài cửa.
Tuy mỗi con dài không đủ một mét nhưng động tác linh hoạt vô cùng, còn chứa kịch độc.
Vài con bình thường đã đủ bọn họ tổn thất nghiêm trọng rồi.
Mà bây giờ cả đàn rắn nhìn không thấy cuối xông tới, ước chừng đại khái cỡ ngàn con.
Đầu ra lắm rắn đỏ vậy chứ?
Lâm Mạc Huy phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy đến chỗ thi thể con rắn đỏ khổng lồ kia.
Anh rút một con dao găm ra, đảo hai tròng mắt của con rắn khổng lồ.
Hai tròng mắt này rơi vào tay ấm áp trơn trượt như hoàng ngọc thạch vậy.
Lâm Mạc Huy lau sạch vết máu bên trên, ném cho Thái Tử đứng phía xa.
"Bắt này." Lâm Mạc Huy quát khẽ.
Thái Tử ngạc nhiên, không hiểu sao Lâm Mạc Huy lại đưa hai thứ kinh tởm này cho mình.
Mà đúng lúc này, nhóm rắn đỏ đầu tiên đã vọt vào tới.
Chúng nó trực tiếp nhào lên, phác ngã mấy người đứng gần cửa động nhất.
Mấy người này liều mạng giãy dụa cũng chỉ có thể hất văng vài con mà thôi.
Người khác đều bị rắn đỏ quấn lên dây dưa, rất nhanh té ngã xuống đất không còn động tĩnh.
Sau đó, đàn rắn như thủy triều ồ ạt ùa vào, nhìn khủng bố cực kỳ.
Về mặt này thì dù là Tô Vân, tỉnh Hải Dương hay đám người đến từ Bắc Giang đều bị dọa ngốc.
Ngay cả Thái Tử cũng ngây dại. Tuy anh ta nuôi rất nhiều rắn, nhưng làm gì từng gặp trường hợp nào thế này đâu!
Vẫn là nông dược này dùng được, bọn họ nhanh nhẹn cởi bớt trang bị trên người, lấy thuốc đuổi rắn ra xoa đầy người.
Đàn rắn vẫn hơi sợ hãi thuốc này, vây bọn họ vào giữa, nhưng không dám tấn công.
Về phần vài người gần cửa động đều không kịp thao tác đã bị đàn rắn vây chặt, cắn chết.
Tạ Thanh Nguyệt thấy tình huống này thì bị dọa ngây ngốc rồi, đứng đực tại chỗ quên mất nên làm cái gì.
Tạ Đình Ngũ gắng gượng bắt lấy áo của Tạ Thanh Nguyệt, nhấc cô ta lên một khối đá gần đấy, tạm thời cách đàn rắn xa một chút.
Nhưng thanh niên theo cô ta đến đã bị rắn quấn lên rồi, đang kêu cứu thảm thiết, sau đó rất nhanh không còn động tĩnh.
Người duy nhất bảo trì được bình tĩnh ở đây là Lâm Mạc Huy.
Anh chỉ cầm một khối ngọc trong tay, vậy mà đám rắn đỏ lại không dám tới gần.
Đám người Thái Tử đứng ở tận cùng bên trong, đàn rắn nhanh chóng bò tới phía bọn họ.
Người xung quanh Thái Tử sợ run lập cập, ngay cả mấy tay vệ sĩ cũng tái mặt.
Nhưng kỳ lạ là đàn rắn lại đứng lại trước mặt bọn họ khoảng hai mét, không dám tiến lên thêm nữa.
Tình huống này làm cho mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, không biết vì sao.
Tạ Đình Ngũ thấy thế thì thốt lên: "Là đôi mắt của con rắn lớn kia! Đám rắn nhỏ sợ đôi mắt của rắn lớn!"
Lúc này Thái Tử mới nghĩ ra sao Lâm Mạc Huy lại ném đôi mắt qua cho anh ta, thì ra là để bảo vệ mạng sống