Trong lúc đang nói chuyện thì cô gái đó ngừng co giật, cả người tím tái, nằm ngay đơ trên sàn nhà.
Cho đến tận lúc chết, cô ta vẫn không hiểu tại sao bản thân đã dùng hết tất cả mọi cách để làm cho người đàn ông này vui nhưng cuối cùng lại lâm vào kết cục như thế này. "Thôi ném ra ngoài đi." Thái Tử vung tay như thể ném một túi rác.
Mấy người đứng bên cạnh anh ta cũng chạy tới rồi khiêng cô gái đó ra ngoài.
Thái Tử lại ngồi xuống, bấy giờ mấy người phụ nữ kia đều đã bắt đầu run lẩy bẩy, họ rúc người ngồi trên ghế sô pha. "Trốn xa vậy làm gì hả? Qua chơi bài với ông đây mau lên!" Thái Tử quát lên một tiếng bằng giọng tức giận.
Dù mấy người phụ nữ đó rất sợ nhưng họ lại không dám cãi lời nên chỉ có thể run rẩy bước đến bên cạnh Thái Tử.
Bây giờ thì mấy người phụ nữ đó đã không còn ôm hi vọng về một tương lai rộng mở, thăng quan tiếnchức gì đó nữa, trong lòng các cô chỉ còn đọng lại sự khủng hoảng đến cùng cực thôi, bởi các cô không biết Thái Tử sẽ giết mình vào lúc nào.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, cái tên Thái Tử này đúng là cái thằng biến thái mà. "Không phải anh nói chơi Texas Hold em sao?
Như thế này là sao vậy?" Lâm Mạc Huy trầm giọng nói.
Thái Tử chỉ cười nhạt rồi phất phất tay, cậu thanh niên trông có vẻ không đàng hoàng đó cầm một bộ bài trong tay rồi bước tới.
Thái Tử mở bộ bài ra rồi ném cho Lâm Mạc Huy: "Có cần kiểm tra không?"
Thế nhưng Lâm Mạc Huy lại ném trở lại cho anh ta rồi lắc đầu: "Không cần kiểm tra đầu. Nếu Thái Tử gian lận ở mấy trò chơi như thế này thì anh cũng không còn là Thái Tử nữa."
Anh ta nghe vậy thì ngửa đầu cười một tràng: "Cậu cũng hiểu tôi quá đấy nhỉ. Tôi ngày càng thích cậu rồi đấy."
Anh ta mở bộ bài ra rồi ném tất cả những quân bài vào trong chiếc rương thủy tinh đó. Lâm Mạc Huy khẽ thay đổi sắc mặt, dường như anh thoảng nhận ra rằng Thái Tử muốn chơi như thế nào rồi. "Chơi Texas Hold'em theo lối thông thường cũng chẳng có gì vui cả, thế nên chúng ta chơi một trò thú vị hơn nhé. Tất cả các lá bài đều đã ở trong này, mỗi người phải lấy ra được năm lá, hợp thành một bộ rồi so sánh lớn nhỏ. Nếu cậu thắng thì tôi sẽ giúp cậucửu vợ về. Còn nếu cậu thua thì ha ha, thật ngại quá, tôi không còn cách để giúp cậu nữa rồi." Thái Tử nói chầm chậm.
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy vẫn vô cùng bình tĩnh, trăm loại độc cũng không xâm nhập vào cơ thể anh được, thế nên anh mà phải để ý đến mấy con rắn độc này ấy hả?
Thế nhưng Thái Tử lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, suýt chút nữa thì tôi quên mất, cậu cũng là một bác sĩ thiên tài mà. Tôi đoán chắc là cậu cũng đã có cách thức giải độc từ trước rồi. Để công bằng thì tôi sẽ cho cậu một viên thuốc Thanh Tâm. Viên thuốc này là do bác sĩ thiên tài Lữ Tứ Đẳng của Thành phố Hải Phòng đích thân chế tạo ra, nó sẽ khiến tất cả loại thuốc giải độc của cậu đều mất đi tác dụng trong thời gian ngắn. Cứ như thế, nếu cậu bị rắn độc cắn phải thì cậu sẽ không sống được đâu. Sao hả? Cậu có can đảm ăn viên thuốc này không?"
Lâm Mạc Huy thay đổi vẻ mặt, anh không ngờ rằng Thái Tử lại còn chuẩn bị mọi thứ như vậy. Thực ra anh cũng đã từng nghe qua về thuốc Thanh Tâm, đó cũng chỉ là một viên thuốc bình thường mà thôi. Nhưng hiệu quả của viên thuốc này chính là kìm hãm tác dụng của những viên thuốc khác trong một khoảng thời gian ngắn. Loại thuốc này vốn được sử dụng để khắc chế tính mâu thuẫn của thuốc. Nhưng nếu dùng trong trường hợp này thì nó cũng có thể khắc chế khả năng trăm độc không xâm nhập được của Lâm Mạc Huy.