Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 722: Ông phải để lại chút gì đó!






Lý Thành Đạt sắc mặt lạnh lẽ, giận dữ nói: "Ông già Đinh kia, ông nghĩ kĩ rồi chứ!" "Ông có biết những lời này, sẽ khiến nhà họ Đinh mang đến hậu quả gì sao?"

Ông cụ Đinh hai mắt híp lại: "Tôi nghĩ rất rõ ràng!"

Lý Thành Đạt nghiến răng nghiến lợi: "Được! Được! Được lắm ông già Đinh!" "Vô thanh vô tức cũng dám làm ra chuyện phản bội mười đại gia tộc! Được, ông nghe cho rõ ràng đây. Từ giờ trở đi, người nhà họ Đinh ông, chính là kẻ thù của mười đại gia tộc! Tôi phải cho cả nhà họ Đinh ông biết, một người cũng quyết không chừa!"

Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: "Lý Thành Đạt, cẩn thận gió lớn chém trúng lưỡi." "Thì sao hả, ông cụ Đinh theo tôi hợp tác để phát triển trung tâm thương mại Thiên Hoa, thì sẽ trở thành kẻ thù của mười đại gia tộc sao?" "Theo như ông nói như vậy, tôi cũng là kẻ thù củaông đi?"

Lý Thành Đạt cả giận nói: "Lâm Mạc Huy, cậu bớt nói nhảm đi!" "Chuyện này không quan hệ gì với cậu!" "Đây là chuyện của mười đại gia tộc tôi!"

Lâm Mạc Huy gật đầu: "Được! Chuyện không liên quan thì tôi cũng không nhắc lại nữa. Chúng tôi nói chuyện có liên quan đi!"

Lý Thành Đạt nhíu mày: "Chuyện gì có liên quan?" Lâm Mạc Huy nhìn thấy ông ta, đột nhiên nói: "Từ lúc ông bước vào đã liền mắng tôi là kẻ bất lực, mắng mấy câu rồi hả? Còn nữa, ông nói vợ của tôi không thể so với người đàn bà của ông? Hừ, Lý Thành Đạt, ông đây là ở vũ nhục vợ của tôi sao? Mấy món nợ này tính như thế nào?"

Lý Thành Đạt không khỏi ngập ngừng, chợt âm thanh lạnh lùng nói: "Hừ, nói cũng đã nói rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa? Hơn nữa, tôi lại không nói dối, cậu chính là kẻ ăn cơm mềm bất lực! Còn nữa, con gái tôi là thiên kim nhà họ Lý, vợ của cậu thì tính là gì chứ...

Không đợi ông tôi nói xong, Lâm Mạc Huy đột nhiên từng bước vọt tới trước mặt ông ta. Không cần phân trần, trực tiếp cho mấy cái tát ở trên mặt ông ta. Lý Thành Đạt bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa không đứng vững được. Lúc mấy vệ sĩ của anh phản ứng kịp thì đã muộn rồi.

Lý Thành Đạt giận tím mặt: "Tên khốn kia, cậu dám đánh tôi?"Lâm Mạc Huy âm thanh lạnh lùng nói: "Đánh ông?" "Đánh ông vẫn là nhẹ đấy!" "Lý Thành Đạt, ông nghe rõ ràng cho tôi! Hiện tại, quỳ xuống, dập đầu giải thích, tôi có thể cho ông còn nguyên vẹn mà trở ra ngoài. Bằng không hôm nay ông phải để lại chút gì đó!"

Lý Thành Đạt cuồng nộ: "Họ Lâm kia, cậu hù dọa ai hả?" "Tôi là ông chủ nhà họ Lý, cậu dám đánh tôi? Cậu chết chắc rồi..."

Lâm Mạc Huy cũng không vô nghĩa nữa, lại vọt đi lên. Mấy vệ sĩ của Lý Thành Đạt lần này tỉnh ngủ hơn, vội vàng ra tay ngăn trở. Nhưng thực lực của mấy tên vệ sĩ này còn kém xa Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy cơ hồ là đấu đá lung tung, khiến mấy tên vệ sĩ toàn bộ đều nằm bẹp xuống đất.

Tiếp theo đó anh trực tiếp bắt lấy Lý Thành Đạt đang muốn đào tẩu, một cước đá vào đầu gối ông ta ấn ngã xuống đất. Sau đó, anh một quyền đánh vào miệng Lý Thành Đạt khiến răng ông ta rụng một nửa. Mà Lâm Mạc Huy còn chưa có dừng tay, rút ra cây chùy cắt hai cái lỗ tại của Lý Thành Đạt xuống dưới.

Lý Thành Đạt phát ra một tiếng thê lương thảm thiết, té trên mặt đất, không ngừng quay cuồng, đau đớn khó nhịn.

Bốn phía những người của gia tộc khác nhìn thấy tình huống như thế có chút nhân muốn động thủ, nhưng càng nhiều người vẫn là lựa chọn bàng quan.

chapter content