Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 660: Căn nhà này là của chồng tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người không ngừng kinh ngạc, những người trước đó giễu cợt Hứa Đình Hùng, bây giờ đều xoay người nịnh nọt Hứa Đình Hùng.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cực kỳ hả hệ, bây giờ tất cả những tủi hờn của cuộc đời này dường như đều được giải tỏa!

Vẻ mặt của Thu Nguyệt rất không cam lòng.

Cô ta hay tự khoe khoang rằng mình đã gả cho một nhà có điều kiện, cô ta nghĩ có thể dẫm nát Hứa Thanh Mây ở dưới chân mình.

Thế nhưng, khi cô ta bước vào trong nhà thì đã biết rằng mình còn kém xa Hứa Thanh Mây!

Cô ta cắn răng đi dạo qua một vòng, đột nhiên lớn tiếng nói: "Hứa Thanh Mây, tôi nghe nói chồng của chị chỉ là một tên lao công vệ sinh toilet ở bệnh viện, vậy thì anh ta sẽ không có tiền mua căn nhà này đúng chứ?" "Vậy thì căn nhà này từ đâu ra?" "Đừng nói là chị làm vợ bé của chủ nhà nên mới được ở trong căn nhà này nha?"Tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Thanh Mây, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán.

Bọn họ đều biết Hứa Thanh Mây cưới một tên ở rể, làm sao một tên ở rể có thể mua được căn nhà như thế này?

Cho nên, lúc này mọi người cũng bắt đầu hoài nghi việc Hứa Thanh Mây làm vợ bé của người ta nên mới có thể ở trong căn nhà này!

Ngay cả sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng thay đổi, chẳng lẽ thật sự là như vậy? Nếu nói như vậy thì bọn họ thật sự rất mất mặt

Hứa Thanh Mây cau mày, cái cô Thu Nguyệt này nói chuyện cũng thật khó nghe "Thu Nguyệt, tôi hy vọng cô nói chuyện chú ý một chút!" "Căn nhà này là của chồng tôi."

Hứa Thanh Máy lạnh lùng nói.

Thu Nguyệt cười nhạo: "Chị Thanh Mây, đều là người một nhà thì có cái gì không thể thừa nhận?" "Nếu chị đã làm ra chuyện như vậy thì cũng không cần sợ mất mặt chứ?"

Hứa Thanh Mây không khỏi buồn bực, vừa muốn nói thì Lâm Mạc Huy đột nhiên đẩy cửa vào được. "Trời ạ, sao lại náo nhiệt như thế này?" "Thanh Mây, có khách tới nhà à?"

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của Lâm Mạc Huy, riêng Hứa Đình Hùng vàPhương Như Nguyệt thì mở to hai mắt để nhìn anh.

Tại sao Lâm Mạc Huy lại tới đây?

Chú Đông kinh ngạc hô lên: "Cậu... Cậu không phải là tên ở rể của nhà họ Hứa sao?"

Mọi người không khỏi ngạc nhiên, tại sao tên ở rể này lại tới đây?

Chẳng lẽ căn nhà này thật sự là của anh?

Hứa Thanh Mây đứng lên, cười khúc khích và kể lại chuyện vừa xảy ra. Ảnh mắt của Lâm Mạc Huy đảo qua mọi người, anh cơ bản cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra. Anh khẽ mỉm cười một cái: "Thật sự xin lỗi mọi người. “Chuyện ngày hôm nay, chủ yếu là trách chúng tôi." "Thật ra, căn nhà mà bố mẹ tôi dẫn mọi người đến xem là căn nhà mà chúng tôi định mua. "Chỉ đó điều, sau đó tôi nghĩ căn nhà này tốt hơn, nên chúng tôi lập tức mua căn nhà này mà không mua căn nhà kia." "Bố mẹ của bọn tôi không biết chuyện này, cho nên bọn họ mới mang mọi người đi xem căn nhà kia, chủ yếu là hai người bọn họ không biết chuyện này."

Những lời này khiến cho Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn.

Bọn họ đã mất mặt rất nhiều vì ngôi nhà trước

Lâm Mạc Huy vừa nói như vậy thì cũng giúp bạn đây.họ giải thích những gì đã xảy ra trước đó, đồng thời thể diện của bọn họ cũng được bảo vệ.

Mọi người lại không ngừng kinh ngạc, đặc biệt là Thu Nguyệt, vẻ mặt của cô ta rất không cam lòng.

Cô ta vốn tưởng rằng Hứa Thanh Mây làm vợ bé của người ta, nên cô ta còn muốn chế giễu một phen!

Không nghĩ tới đây thật sự là nhà của Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, điều này chẳng phải là đang trực tiếp tát vào mặt của cô ta hay sao? "Anh...Làm sao anh chứng minh được căn nhà này là của anh?"

Thu Nguyệt không cam lòng nói.

Lâm Mạc Huy mỉm cười: "Trên lầu có sổ đỏ, nếu không để tôi cho cô xem một chút?"

Thu Nguyệt vừa định nói chuyện, lúc này, trong sân đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Cậu Huy có ở nhà không?"

Mọi người đi tới cửa, chỉ thấy một lão già râu tóc bạc trắng đứng cùng với một người cô gái trẻ trung xinh đẹp ở trong sân. "Đây... Đây không phải là Hạ Thành Phong, ông cụ Phong sao?"

Có người kinh ngạc hô lên.

Sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, ông cụ Phong, đây chính là nhân vật tiếng tăm của của thành phố Hải Tân.

Lâm Mạc Huy đi ra ngoài đón tiếp, anh cười nói: "Ông Phong, sao ông lại tới đây?"

chapter content