*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Dinh thự Thịnh Vượng.
Hứa Thanh Mây mấy lần muốn ra ngoài nhưng đều bị Phương Như Nguyệt ngăn cản.
Hứa Đình Hùng đã tìm hiểu về tình hình của gia đình nhà họ Lưu thông qua nhiều kênh truyền thông khác nhau.
Những người nhàn nhã nhất trong nhà là Hoàng
Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết "Bố, đừng lãng phí sức lực nữa. “Lâm Mạc Huy hôm nay chết chắc rồi, đầu cần phải hỏi nhiều như vậy. Cứ nghe theo lời em, nhanh chóng đuổi anh ta đi. Nếu không mười gia tộc lớn quay sang quy trách nhiệm cho chúng ta thì thật là xui xẻo.
Hứa Thanh Tuyết cười ra vẻ châm chọc. Hứa Đình Hùng tức giận trừng mắt nhìn cô ta: "Câm miệng!"
Hứa Thanh Tuyết cong môi cười: "Bố, những gì con nói đều là sự thật! Làm sao mà có thể cho rằng Lâm Mạc Huy có thể thoát được kiếp này chứ? Bây giờ bằng chứng đã được kết luận. Nếu anh ta có thể sống sót thì ba chữ Hứa Thanh Tuyết tôi sẽ viếtngược!"
Hứa Thanh Mây tức giận đến bừng bừng, vừa định nói tiếp thì đột nhiên cửa phòng mở ra, Lâm Mạc Huy nhanh chóng xuất hiện ở cửa. Mọi người trong phòng sửng sốt, trợn mắt há miệng nhìn Lâm Mạc Huy, nhất thời không ai nhớ tới chuyện lên tiếng. Một tiếng hét vang lên, Hứa Thanh
Mây chạy đến và lao mình vào trong vòng tay của
Lâm Mạc Huy. "Lâm Mạc Huy, anh đã trở lại, anh không sao chứ? Em biết anh nhất định sẽ không sao mà!"
Hứa Thanh Mây vừa nói, nước mắt vừa trào ra. Quãng thời gian chờ đợi đã dày vò cô rất nhiều, cô thực sự sẽ vô cùng đau khổ nếu anh không trở về. lứa Thanh Tuyết nhảy dựng lên như thể vừa nhìn thấy ma: "Làm sao có khả năng?" "Làm sao anh có thể trở lại?" "Lâm Mạc Huy, nhà họ Lưu đưa anh về đây để bắt hết chúng ta sao?" "Anh... anh tự mình làm gì thì một mình anh chịu trách nhiệm đi, sao lại làm phiền tới chúng tôi?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng hoảng sợ nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên trong sân không hề có bóng dáng ai.
Lâm Mạc Huy nắm lấy tay Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: "Ngốc nghếch, sao em lại khóc? Anh không sao đâu!"
Hứa Thanh Tuyết: "Cái quỷ gì chứ? Chứng cứ đãchắc chắn, anh... anh làm sao mà thoát được?" "Lâm Mạc Huy, anh chạy trốn sao? Tôi nói cho anh biết, anh... anh mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng tới người nhà chúng tôi!"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Chứng cứ của bọn họ không chứng minh được!"
Hứa Thanh Tuyết: "Mẹ nó! Đó là bằng chứng từ đồn cảnh sát, tất cả bằng chứng đều chứng minh anh là kẻ có tội. Chắc chắn là anh bỏ trốn rồi, mau cút đi. Đừng có lôi cả gia đình chúng tôi xuống bùn!"
Hứa Thanh Tuyết nói, cô ta muốn đẩy Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Hứa Thanh Mây không thể nhịn được nữa, thuận tay tát vào mặt Hứa Thanh Tuyết, mắng: "Câm miệng!" "Lâm Mạc Huy đã nói là không sao, em còn muốn làm chuyện ngu ngốc gì chứ?"
Hứa Thanh Tuyết che mặt, tức giận nói: "Hứa
Thanh Mây, chị làm sao vậy?" "Em cũng chỉ nghĩ cho gia đình của chúng ta mà thôi. Anh ta đã bỏ chạy, nhất định những người từ mười gia tộc lớn phải truy lùng anh ta." "Nếu như họ tìm được nhà của chúng ta, nhất định sẽ cho rằng chúng ta là đồng bọn của Lâm Mạc Huy, đến lúc có cả nhà chúng ta sẽ đi đời mất..."
Hứa Thanh Mây sắc mặt tái nhợt nói: "Chị tin tưởng Lâm Mạc Huy, anh ấy nói không sao thì chính là không sao! Nếu em sợ liên lụy thì có thể tránh ra. Ngoài ra đừng nói với chị bất cứ điều gì về gia đình