*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe mọi người bàn luận như vậy, Hứa Thanh Máy cảm thấy vô cùng khó chịu, cô thấp giọng nói: "Chuyện đã qua rồi, kể lại anh ta làm gì?" "Phiêu Du, hai chúng ta không giống nhau, tôi không thích chạy theo cuộc sống vật chất cao sang" "Tôi không bao giờ hối hận chuyện trải qua trước kia, bởi vì tôi biết chồng tôi là tốt nhất. "Đời này có thể gặp được anh ấy là may mắn lớn nhất của
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng cầm tay Hứa Thanh Mây.
Phiêu Du liếc nhìn Lâm Mạc Huy một cái coi thường, sau đó cười lạnh nói: "Ha, một con vịt chết, miệng vẫn còn cứng lắm!" "Cái cuộc sống đó như người uống cốc nước vậy, có lạnh có ẩm thì mình tự biết." "Thanh Mây, tôi khuyên cầu một câu, đừng nên cậy mình mạnh"
Hứa Thanh Mây vừa định nói tiếp thì bỗng nhiên lúc này cửa phòng bật mở, hai người đàn ông đi vào phòng.
Một người đàn ông trong đó có dáng người cao lớn, bề ngoài còn rất đẹp trai, chính là lớp trưởng Chu Hoàng Lâm.
Một người đàn ông còn lại, dáng người béo ủ, cả người là một khối thịt, ngũ quan như ép chung một chỗ, người đó là chồng Phiêu Du, Vương Lôi.
Vương Lỗi khoác bả vai Chu Hoàng Lâm, cảm giác như quen biết còn rất thân thiết, cười cười nói nói đi vào.
Phiêu Du chạy ra đón ngay: "Chồng Vương Lỗi ôm lấy Phiêu Du: "Ai da, Phiêu Du, bạn học cũ của em, hai chúng anh vừa quen biết mà có cảm giác như quen biết từ “Tới tới, bữa tối nay, tôi trả, tôi trả "Anh Lâm, ngồi ghế đầu
Chu Hoàng Lâm cười đáp trả, ánh anh ta nhìn vào người Hứa Thanh Mây, trong thoảng qua một vệt sáng. Anh ta đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mây, mở ra một nụ cười áp. Thanh Mây, đã lâu không gặp rồi, cậu khỏe không?"
Hứa Thanh Mây cau mày, tùy tiện trả "Khá
Chu Hoàng Lâm cười, nói: "Đã nhiều năm vậy rồi mà cậu không thay đổi chút nào, vẫn giống y như đúc với cô bé trong trí nhớ tôi." "Thanh Mây, cậu biết không? Những năm qua ở nước ngoài, mỗi ngày tôi đều rất nhớ cậu." "Nguyện vọng lớn nhất của tôi đó chính là có thể trở về nước rồi gặp lại cậu!" "Hôm nay, nguyện vọng đó đã được thực hiện!"
Những lời này, cảm giác rất buồn nôn làm Hứa Thanh nổi da
Cô không chịu được nên mới nói: "Lớp trưởng, mọi người đàn chờ cậu đó, cậu mau sang bên kia ngồi đi." Chu Hoàng Lâm khẽ cau mày, lúc này bỗng nhiên Vương Lỗi chen vào: "Ai da, Chu Hoàng Lâm, đây là Hứa Thanh Mây mà cậu nói đó hả?" "Đúng là một người "Gặp lại người yêu cũ, chắc chắn phải ngồi ôn chuyện rồi." "Đi đi, tôi làm chủ cho, hai người cứ ngồi chung đó, cứ trò chuyện vui vẻ"
Vương Lỗi chỉ Lâm Mạc Huy, sau đó nói: "Người bạn này, có thể nhường lại chỗ ngồi cho cậu đó được hay không?"
Lâm Mạc Huy cau mày khó chịu, cái tên Vương Lỗi này ngu thật hay ngu giả vậy, lại còn cố ý muốn gây chuyện? Hứa Thanh Mây kéo tay Lâm Mạc Huy nói: "Đây là chồng tôi, xin lỗi"