*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Đình Hùng trừng mắt nhìn cô ta: “Con cầm miệng lại cho bối “Người là do con mời tới? Con có thể mời được ông cụ Phong và Tổng Lan Ngọc sao?” “Vấn đề không phải là nhiều người hay ít người, quan trọng nhất là phải mời được nhân vật có tính quyết định" “Con tìm người đe dọa họ vậy thì có ích gì? Sẽ chỉ làm cho mọi chuyện trở nên phiền phức hơn!” “Bỏ đi, bố chẳng muốn nói với con nữa. “Sau này con hãy bớt nói lại, bản thân con có bản lĩnh như thế nào trong lòng con không biết sao?”
Hứa Thanh Tuyết há to miệng, cuối cùng không cách nào phản bác.
Dựa vào tình hình của cô ta đừng nói là mời ông cụ Phong và Tổng Lan Ngọc, xem như một Đỗ Kiến Bình cũng không mời noi!
Phương Như Nguyệt cũng khen ngợi Lâm Mạc Huy, chuyện đêm nay làm cho bà ta được trút bỏ hết tất cả mọi tủi thân trong khoảng thời gian này, bà ta có loại cảm giác mở mày mở mặt. Đám người đang trò chuyện thì Hoàng Kiến Đình cũng từ bên ngoài đi vào.
Hứa Thanh Tuyết vừa rồi nhận nhịn một bụng tức giận, nhìn thấy Hoàng Kiến Đình đi vào thì lập tức trợn mắt nói: “Anh đi đâu vậy?” "Sao bây giờ mới trở về?"
Hoàng Kiến Đình thở dài: “Ôi, đừng nói nữa!” "Anh thu xếp cho họ ở khách sạn... Hứa Thanh Tuyết: "Nói nhảm, thu xếp ở khách sạn mà phải mất nhiều thời gian như vậy sao?" “ở quanh đây chỗ nào cũng có khách sạn khớp nơi, anh lại đi đầu chơi hả?"
Hoàng Kiến Đình: “Anh thật sự không có đi ra ngoài chơi" “Là dì nhỏ, dì ấy không ở khách sạn mà nói ra ngoài có việc. “Anh lo lắng một mình dì đi ra ngoài vào ban đêm không an toàn nên lại đưa dì đi một đoạn, không phải là vừa mới về đến nơi sao?"
Hứa Thanh Tuyết: "Anh đưa dì nhỏ đi đâu?”
Hoàng Kiến Đình: "Đại học trong thành phố. Hứa Thanh Tuyết ngạc nhiên. "Dì nhỏ tới đại học trong thành phố làm gì?
Phương Như Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Ôi chao, có phải là Lâm Ngọc sáp lên đại học rồi không?" Đám người nhìn nhau, Lâm Ngọc là con gái của Phương
Như Thiến.
Hứa Thanh Máy tỉ mỉ nghĩ lại: “Mẹ đừng nói là năm nay Lâm Ngọc thi đại học đấy nhé. “Thật sự lên đại học sao?" “Ôi chao, sao dì nhỏ của con không nói với chúng ta chứ?"
Phương Như Nguyệt thở dài: “Dì nhỏ của con đời này cứ như “Có thể không làm phiên người khác thì tuyệt đối sẽ không vậy. làm phiên người khác." “Con xem dì nhỏ của con ly hôn rồi tự mình nuôi con, vừa khổ vừa mệt mỏi cũng sẽ không đi tìm chồng trước để đòi tiền" “Ôi, dì nhỏ của con số khổ”
Hứa Đình Hùng cũng thở dài: “Nhà họ Phương của bà cũng chỉ có dì nhỏ này là người thành thật chất phác nhất." “Trước đó mẹ con còn gọi điện thoại hỏi dì nhỏ mấy lần có phải là Lâm Ngọc muốn tới thành phố Hải Tân để họ đại học không, nhưng dì nhỏ của con vẫn cứ luôn nói rằng chưa quyết định xong" “Kết quả dì nhỏ lại không nói gì, xem dáng vẻ kia là không muốn chúng ta quan tâm.
Hứa Thanh Máy và Lâm Mạc Huy đều khẽ gật đầu, những người khác ở trong nhà không ra gì nhưng họ lại rất kinh dì trong nhỏ này. "Được rồi, nếu như đã biết chuyện vậy thì hai ngày nữa bởi chút thời gian đi thăm Lâm Ngọc đi “Một mình dì nhỏ của con nuôi con thật sự là không dễ dàng, chúng ta có thể giúp đỡ thì giúp đỡ một chút Phương
Như Nguyệt nói.
Lần này Hữa Đình Hùng không phản đối, trái lại tương đối ủng hộ.
Đương nhiên đêm nay ông ta cũng thật sự rất là vui.
Chuyện nhà họ Phương đã được giải quyết làm cho ông ta càng lau mắt mà nhìn Lâm Mạc Huy, trong khi nói chuyện không ngừng khen ngợi Lâm Mạc Huy.
Ngay cả ánh mắt Phương Như Nguyệt nhìn Lâm Mạc Huy cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Trong lòng Hứa Thanh Mây cảm thấy rất vui, cuối cùng bố mẹ cũng đã xem Lâm Mạc Huy như người trong nhà.
Đương nhiên Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đinh lại không cam tâm.
Bố mẹ càng đối xử tốt với Lâm Mạc Huy thì hai người họ càng lo lắng. Bởi như vậy sau này hai người họ có thể có được bao nhiêu tài sản trong nhà chứ
Sáng sớm ngày hôm sau Hứa Đình Hùng nhận được tin tức mấy người của nhà họ Phương tất cả đều rời khỏi thành phố Hải Tân.
Nhất là Phương Gia Kiện và Hoàng Kim Lam cùng với Hạ Kiều, nghe nói đêm đó không ở lại trong khách sạn mà bỏ chạy bằng ô tô vào giữa đêm Xem ra họ lo lắng Tổng Lan Ngọc tìm họ đòi tiền cho nên chuồn êm ngay trong đêm.
Sau khi biết được tin tức này Hứa Đình Hùng cười đến nỗi không ngậm được miệng.
Không có người nhà họ Phương ủng hộ Phương Như Linh và