*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Như Nguyệt tức giận đến mức không nói được lời nào chỉ đành bất lực xua tay.
Phương Gia Kiện cũng gật đầu nói: “Tôi nghĩ ông ba nói đúng đấy. “Chị hai a, không phải tôi nói chị đâu nhưng mà Tân Bình là châu ngoại của chị, anh ta xảy ra chuyện mà vị lại là lẽ chị không lo sao?” chang “Đối với gia đình chị mà nói thì tám mươi tỷ có là gì đâu chứ?" “Chi bằng chị cứ bỏ tiền ra trước để nhanh chóng giải quyết chuyện này đi." “Tân Bình không thể ngôi tù được!
Những người khác cũng gật đầu đồng ý để Phương Như Nguyệt trả tiền.
Hứa Đình Hùng tức giận đến mức trên cổ nổi gân xanh, ông ta gần như phát điện.
Lâm Mạc Huy vội vàng kéo cánh tay ông ta và thì thào nói: “Bố, đừng tức giận, cứ chờ xem còn thay đổi đấy."
Hứa Đình Hùng nghiến răng và cuối cùng cũng thả lỏng tay
Nói thật thì lúc đó ông ta thật sự muốn lật tung cái bàn lên.
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Cậu à, chủ nói như vậy cháu không phục!” “Đây là chuyện nhà họ thì dựa vào đầu mà cháu phải trả tiền chứ?" “Dù nói như thế nào cũng không thấy có đạo lý chút nào! Phương Gia Kiện cau mày và nói: "Thanh Tuyết, tại sao lại nói như vậy chứ?" ra. “Họ không đủ khả năng “Nếu như đủ khả năng thì họ có phải tìm đến đây không?" Hứa Thanh Tuyết nói: "Đến không được là bắt chúng tôi đến sao?" “Ở đầu ra cái đạo lý này vậy?"
Phương Gia Kiện tức giận nói: "Đều là họ hàng thân thích, di ba nhà cô có chút chuyện lẽ nào cô không giúp sao?" “Chuyện lần này nghiêm trọng như vậy nếu như không đến tiền thì Tân Bình sẽ phải ngồi tù đó “Lẽ nào các người muốn nhìn thấy Tân Bình đi tù sao?”
Hoàng Kim Lam chế nhạo nói: "Hừ, chính là muốn như thế rồi, vậy mà còn nói chị em tốt nhất gì chứ! “Nhìn xem thì ra cũng chỉ là như vậy thôi!” “Khi đó không phải có chị ba hỗ trợ thì nhà các người đã sớm chết đói rồi chứ làm sao có thể sống đến ngày hôm nay! “Bây giờ có tiền rồi liền muốn lấy oán bảo ân đúng không?”
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Vậy... vậy vì sao mọi người không giúp?” “Mọi người cũng là họ hàng, có mối quan hệ thân thích! Hoàng Kim Lam mỉm cười nói: "Chúng tôi không có khả năng này." “Tám mươi tỷ, chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" “Không giống như các người, chút tiền này chắc chỉ là tiền tiêu vặt đối với các người mà thôi. “Nếu như chỉ là vài tỷ đồng thì đầu cần đến các người, chúng tôi cũng có thể giúp!” “Mọi người nói xem có phải không?”
Những người khác đều nhìn nhau mà gật gù nếu như là số tiền nhỏ thì họ có thể cho một cách hào phóng.
Hứa Thanh Tuyết tức đến nỗi không nói nên lời.
Lúc này Lâm Mạc Huy đột nhiên nói: “Nhưng phải nói đến vấn đề là số tiền bồi thường quá cao “Thật ra nếu như số tiền bồi thường ít hơn một chút thì tôi