Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 444: Tôi không dám nói dối nữa




Nghe được lời nói của ông cụ Phong, Ngô Tân Bình gần như ngồi đã sụp xuống đất.

Anh ta không ngờ rằng ông cụ Phong sẽ đến với bằng chứng trong tay. Ông ấy xua tay, người bên cạnh lập tức lấy ra một ổ USB rồi cầm nó vào TV, hình ảnh ở hành lang bệnh viện lập tức chiếu lên.

Đó là hình ảnh Ngô Tân Bình quấy rối Hạ Vũ Tuyết.

Như lời ông cụ Phong đã nói, đoạn hội thoại giữa hai người cũng được ghi lại, mọi người có thể nghe rõ toàn bộ nội dung Ngô Tân Bình gạ gầm Hạ Vũ Tuyết

Sau khi xem xong video sắc mặt của mọi người đều đồng loạt thay đổi.

Phương Như Nguyệt mặt xám như tro còn Hứa Đình Hùng ngồi phịch xuống ghế sô pha. Về phần Phương Như Linh, bà ta trông có vẻ như chưa hết sợ hãi sau những chuyện vừa xảy ra.

Ông cụ Phong liếc nhìn mọi người rồi nói: "Đây là video ở hành lang bệnh viện. Mấy người xem cho rõ đi. Tôi không cần giải thích nữa. "Hiện tại ai đúng ai sai, trong lòng mọi người hẳn là rất rõ ràng rồi nhỉ?"

Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Ngô Tân Bình, cậu...cậu vô liêm sỉ như vậy sao?" "Sao cậu có thể làm chuyện như vậy chứ?"

Ngô Tân Bình lúc này khóc không nên lời nữa. Phương Như Linh kêu thảm thiết: "Tân Bình, sao con có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy chứ? Trời ơi, sao con không bao giờ khiến mẹ ngừng lo lắng vậy?" "Chị...... Chị hãy giúp em dạy dỗ thắng bé, em thực sự không muốn sống nữa...

Phương Như Nguyệt nhanh chóng năm lấy tay Phương Như Linh, nghiến răng rồi vỗ vào bả vai bà ta nói: "Cái này... cái video này không chứng minh được gì hết" "Đúng vậy, những gì Ngô Tân Bình nói với Hạ Tuyết quả thực có chút thô lỗ nhưng cũng bởi vì cô ta đã câu kết với Lâm Mạc

Huy, đúng không?" "Chúng ta đang nói về Hạ Vũ Tuyết và Lâm Mạc Huy, không phải về Ngô Tân Bình. "Ông cụ Phong, ông đừng đối chủ đề!"

Ông cụ Phong nhìn bà ta một cái, hồi lâu mới âm trầm nói: "Phương Như Nguyệt, thật sự không biết phép tắc. Đã tới mức như vậy rồi mà còn ngoan cố ư? Sao cô vẫn không thể chấp nhận được việc cháu trai của cô đang nói dối vậy?

Hứa Thanh Mây cũng lo lắng nói: "Mẹ, mẹ... mẹ có thể hợp lý hơn không? Chuyện đã vậy rồi mà mẹ vẫn bảo vệ cậu ta." Phương Như Nguyệt cũng biết rằng lần này Ngô Tân Bình chắc chắn đã nói dối nhưng bây giờ bà ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nếu bây giờ bà ta cúi đầu thì chắc chắn Ngô Tân Bình sẽ gặp rắc rối.

Vì vậy hiện tại Phương Như Nguyệt chỉ có thể cố chấp đến cùng. "Mẹ nói cái gì mà không hợp lý? Em họ của con ăn nói thiếu văn minh với cô ta, đó là do bản thân nó chưa biết đúng sai. Nhưng Hạ Vũ Tuyết và Lâm Mạc Huy đã trở thành kẻ ngoại tình, đây cũng là lỗi của em họ con sao?"

Phương Như Nguyệt nói lớn.

Hứa Thanh Máy gắt lên: "Cậu ta đang nói dối!" "Giữa Lâm Mạc Huy và cô Tuyết không có chuyện gì xảy ra!" Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Làm sao con biết thắng bé nói dối? Làm sao con biết giữa hai người họ không có gì? Không có lửa thì làm sao có khỏi? Nếu bọn họ không làm gì thì em họ của con cũng không rảnh mà bịa chuyện ra đâu."

Hứa Thanh Máy suýt chết vì tức giận, mẹ của cô bây giờ ngang ngược như vậy, thật sự không thể giao tiếp bình thường được nữa.

Vẻ mặt của ông cụ Phong lạnh lùng: "Phương Như Nguyệt, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được rồi, cháu trai của cô nói rằng nó nhìn thấy Lâm Mạc Huy với cháu gái của tôi qua lại ở con hẻm phía sau bệnh viện phải không?" "Vậy hôm nay chúng ta hãy điều tra rõ ràng chuyện này "Ở đó còn có những chiếc camera, đương nhiên cũng sẽ ghi lại được những hình ảnh ở khu đó. Cháu trai của cô lẽ ra mới trở về Việt Nam chưa đầy một tháng, đúng không? Tôi sẽ tìm tất cả những giám sát trong vòng một tháng này để so sánh từng cái một xem lộ trình của cậu ta, được chứ?"

Vẻ mặt của Phương Như Nguyệt nhanh chóng thay đổi, vốn dĩ bà ta muốn lấy chuyện này làm cái cớ để níu kéo để ông cụ Phong nhưng không ngờ ông ấy lại nóng giận tới mức sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để chứng minh được điều đó.

Lần này bà ta quả thực không biết phải làm thế nào!

Ánh mắt Ngô Tân Bình chuyển động, anh ta đột nhiên nói: "Có thể là tôi đã nhớ nhầm, có thể không phải ở con hẻm phía sau của bệnh viện. Dù sao cũng là một con hẻm nhỏ. Tôi cũng không nhớ chính xác thời gian và địa điểm..."

Phương Như Nguyệt lập tức gật đầu: "Đúng vậy, có thể không phải ở hẻm sau bệnh viện..."

Hứa Thanh Mây suýt nữa nôn ra máu, đây chính là không biết xấu hổ sao?

Ông cụ Phong lạnh lùng nói: "Không sao! Chỉ cần cháu trai của cô tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ sử dụng những chi tiết đó để tìm ra những điểm khác biệt. Từ đó điều tra ra mọi chuyện. Dù sao cũng có giám sát ở khắp mọi nơi trong thành phố Hải Tân" "Tôi sẽ bắt đầu cuộc điều tra với danh nghĩa nhà họ Hạ của tôi và theo dõi vị trí của cháu trai cô "Bằng cách này thì chắc chắn có thể điều tra ra manh mối nào đó!"

Sắc mặt của Phương Như Nguyệt đột nhiên thay đổi, Hạ Thành Phong quả điên rõ, phải không? Ngô Tân Bình sắc mặt cũng thay đổi, nhanh chóng nói: "Vậy thì... Văn có một số nơi không thể bị camera ghi lại được... Hạ Thành Phong: "Không sao đâu. Nếu camera không thể lưu lại thì chúng tôi sẽ điều tra vị trí của Lâm Mạc Huy và cháu gai tôi theo khoảng thời gian tại thời điểm đó." "Nếu vị trí của cậu không cùng với vị trí của họ hoặc nếu vị trí của hai người không cùng nhau thì điều đó có nghĩa là cậu đang nói dối." "Làm như vậy chắc chắn khối lượng công việc sẽ rất lớn. "Nhưng tôi cũng không quan tâm. Điều này ảnh hưởng tới danh tiếng của cháu gái tôi. Dù tôi có phá sản, tôi cũng phải trả lại công bằng cho con bé. Tuy nhiên tôi cũng đã nói trước đó, lần này nếu xác định rõ giữa cháu gái tôi và Lâm Mạc Huy không có chuyện gì thì tất cả những chuyện này đều phải do các người gánh!"

Hữa Đình Hùng kêu lên: "Cái này... điều tra theo cách này tổn bao nhiêu tiền của chứ?"

Hoàng Kiến Đình thì thào: "Nếu làm việc này sẽ tương đương với việc làm đảo lộn toàn bộ giám sát của thành phố. Chưa cần nói đến nhiều mối quan hệ nhưng quan trọng nhất là nó tiêu tốn rất nhiều nhân lực. Con đoán lần điều tra này sẽ tiêu tốn tới gần ba nghìn tỷ."

Sắc mặt của Hứa Đình Hùng thay đổi đột ngột, mấy nghìn tỷ đó để mua nhà mua xe không phải tốt hơn sao? "Này trước tiên để tôi nói rõ, tôi tuyệt đối không tin lời của

Ngô Tân Bình. "Cho nên sau đó tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến nhà họ Hứa chúng tôi. Cứ gọi bố cậu ta qua mà trả tiền." Hứa Đình Hùng nhanh chóng phân bua.

Ngô Tân Bình sắc mặt tái nhợt, anh ta biết lần này mình chết chắc rồi. Vốn dĩ chỉ muốn kích động chuyện giữa nhà họ Hứa và nhà họ Hạ, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ ông cụ Phong sẽ có năng lực tới như vậy. Ông ấy dám huy động toàn bộ camera của thành phố để tìm ra chuyện này thì đương nhiên là lời nói dối của anh ta nhất định sẽ sớm bị vạch trần

Hơn nữa một khi ông ấy đã giúp toàn lực để điều tra chuyện này thì kết quả sẽ trở nên càng tồi tệ hơn.

Thời điểm tìm ra sự thật thì anh ta cũng sẽ thực sự kết thúc! Sau một hồi im lặng, Ngô Tân Bình đột nhiên khuỵu xuống run rầy nói: "Bác cả, bác cả cháu sai rồi." "Vừa rồi chính là cháu nói dối, cháu không hề nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết và Lâm Mạc Huy ở cùng nhau... "Cháu sẽ không dám nói dối nữa, Bác cả xin hãy cứu cháu một lần này...

Sắc mặt Phương Như Nguyệt lúc này cũng tái nhợt, bà ta biết sự việc lần này thật sự không thể cứu vẫn được nữa. Phương Như Nguyệt còn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì không ngờ Ngô Tân Bình lại nhanh chóng tự thừa nhận.

Phương Như Nguyệt trực tiếp ngồi phịch xuống ghế sô pha, bà ta biết lúc này không thể nói thêm gì được nữa. Nghe lời nói của Ngô Tân Bình, Hứa Đình Hùng cũng tức giận quát: "Thăng khốn kiếp, hóa ra là mày thật sự nói dối. Mày không biết xấu hổ sao? Suýt chút nữa đã vu oan cho cô Vũ

Tuyết rồi. Mày quả thật là đáng bị bắm cho mấy ngàn nhát dao!"

Ông ta nói xong liền quay đầu nhìn ông cụ Phong rồi cười nói: "Ông Phong, tôi thực sự rất xấu hổ. Vừa rồi tôi cũng đã xúc phạm ông nhiều, mong ông không để bụng...