Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 408: Người bị thương đã không sao




"Ai gây chuyện ở bệnh viện?" "Làm sao xông loạn vào phòng giải phẫu?" "Cái này thật là cầu thả mà!"

Viện trưởng Đức vừa mới tới hiện trường, liền trực tiếp kêu la.

Ông ta nổi nóng vô cùng. Đây là lần đầu tiên ông ta nghe có người xông loạn vào phòng giải phẫu.

Y tá lập bắp nói lại tình hình một lần, viện trưởng Đức đen mặt lại, dẫn theo bảo vệ xông thẳng vào phòng giải phẫu.

Nhưng mà, bọn họ còn chưa đi vào, cửa phòng giải phẫu kia lại đột nhiên mở ra. Mấy người bác sĩ cùng Lâm Mạc Huy cùng nhau đi ra, mấy người bác sĩ nọ nét mặt ai nấy đều là vui sướng.

Y tả vừa nhìn thấy Lâm Mạc Huy, lập tức nói: "Viện trưởng, chính là anh ta mới vừa rồi xông vào phòng giải phẫu Viện trưởng Đức sắc mặt biến đổi, cả giận nói: "Thật là to gan, ngay cả phòng giải phẫu cũng dám xông vào!" "Bắt lại cho tôi!"

Mấy người bảo vệ phía sau đang muốn động thủ.

Một bác sĩ lập tức ngăn lại bọn họ, vội la lên: "Viện trưởng Đức, hiểu lầm. "Anh Huy này, cũng là bác sĩ.

Viện trưởng Đức kinh ngạc: "Anh cũng là bác sĩ?"

Sau lại nổi giận, quát to: "Nếu là bác sĩ, phải hiểu quy củ "Bên trong đang làm giải phẫu cấp cứu bệnh nhân, lúc này, là không thể bị quấy rầy nhất." "Anh lại xông thẳng phòng giải phẫu Anh có biết có khả năng sẽ khiến cho cuộc giải phẫu này thất bại hay không?" "Làm một bác sĩ, anh rốt cuộc có còn chút y đức nào hay không?"

Người bác sĩ trước mặt kia lúng túng. "Viện trưởng Đức, ông hiểu lầm rồi." "Anh Huy này, là đi vào giúp chúng tôi." "Lúc ấy tình hình bệnh nhân quả thực quả nguy hiểm, chúng tôi đã không khống chế được thế cục!" "Nếu như không phải là anh Huy kịp thời đi vào hỗ trợ, chỉ sợ... Chỉ sợ bệnh nhân cũng không ra khỏi phòng giải phẫu rồi!" Viện trưởng Đức ngày ngắn, mặt mù mờ: "Là... Là thật?"

Phía sau một bác sĩ trung niên đi tới, chính là trưởng khoa Cao, phụ trách lần giải phẫu này.

Ông ta gật đầu một cái: "Không sai. "Chính là bởi vì có anh Huy hỗ trợ, chúng tôi mới thành công cứu được bệnh nhân. "Bệnh nhân bây giờ đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sau này chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, thì không có việc gì!"

Viện trưởng Đức mặt đầy vẻ mông lung, tình hình như vậy, căn bản ông ta không nghĩ tới. Yên lặng hồi lâu, viện trưởng Đức mới lúng túng nói: "Anh

Huy, mới vừa rồi thật ngại.

Lâm Mạc Huy bình tĩnh khoát tay: "Không có sao." "Tôi tự tiên xông vào phòng giải phẫu, vốn là cũng là tôi không đúng." "Nhưng là, tình hình lúc đó quả thực nguy cấp "Tôi cũng là lo nghĩ vì bệnh nhân, bất đắc dĩ mà thôi!" Viện trưởng Đức gật đầu liên tục "Bác sĩ lòng cha mẹ mà!" "Đối với bác sĩ mà nói, chữa trị bệnh nhân mới là trọng yếu nhất." "Có điều, tôi. Tôi vẫn có chút không hiểu. "Anh Huy... Ngài lúc ấy làm sao biết tình hình trong phòng giải pháu?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Làm một bác sĩ, viện trưởng Đức rất rõ ràng, hiểu bệnh tình là mấu chốt nhất.

Lâm Mạc Huy xông vào phòng giải phẫu, lập tức có thể cứu người, căn bản đều không có chuyện trước đó kịp tìm hiểu tình hình, y thuật cũng quá kinh người đi.

Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Anh Huy ra tay, vốn dĩ không cần phải biết tình hình trong phòng giải phẫu" Mọi người quay đầu, chỉ thấy Hạ Vũ Tuyết người mặc quần áo đen vội vàng đi tới.

Viện trưởng Đức nhận ra được Hạ Vũ Tuyết, vội vàng cười nói: "Cô Vũ Tuyết, sao cô lại tới đây?"

Hạ Vũ Tuyết đi thẳng tới bên người Lâm Mạc Huy: "Tôi đến tìm anh Huy của tôi." "Như thế nào, bệnh nhân không sao chứ?"

Lâm Mạc Huy gật đầu.

Hạ Vũ Tuyết nét mặt tươi cười như hoa: "Không sao liền tốt" Viện trưởng Đức nhìn hai người, mặt lại ngơ ra.

Nhìn dáng vẻ của Hạ Vũ Tuyết, thật giống như rất thân mật với Lâm Mạc Huy vậy.

Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch gì? Thiên kim nhà họ

Hạ lại xem trọng anh như vậy?

Phải biết, Hạ Vũ Tuyết nổi tiếng là người rất kén cá chọn Mấy thanh niên đẹp trai tài giỏi trong thành phố Hải Tân, canh. người vừa mắt cô ấy chẳng có mấy ai

Chuyện của người bệnh được xử lý xong, viện trưởng Đức liền nhiệt tình mời Lâm Mạc Huy cùng Hạ Vũ Tuyết đi đến phòng làm việc của ông ta

Trên đường này, viện trưởng Đức cũng biết tình hình cụ thể. "Hóa ra người bị thương này, là bị em trai anh lái xe đụng phải " "Trời, người trẻ tuổi này, lai xe quá liều lĩnh, không phải chuyện gì tốt!"

Viện trưởng Đức cảm khái nói.

Lar Mạc Huy cũng là không biết làm sao nên chỉ đành lặc đầu, chuyện của Ngô Tân Bình, thật ra thì sớm có thể đoán được rồi.

Người này quả thực quả cuồng vọng tự phụ. Hơn nữa, trước kia ở nước ngoài thường xuyên phóng nhanh vượt ẩu, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. không nghĩ tới chuyện lần này, lại huyện nào lớn như vậy. Lâm Mạc Huy sở dĩ ra tay cứu người, thứ nhất là không muốn nhìn một cái mạng chết uống như vậy.

Thứ hai, chính là bởi vì chiếc xe kia bây giờ còn đăng ký dưới danh nghĩa Lâm Mạc Huy.

Người bị tai nạn nếu quả thật chết, chuyện say này e rằng sẽ rất phiền toái,

Ba người ngồi trò chuyện một hồi, viện trưởng Đức có thể nghe ra, Hạ Vũ Tuyết đối với y thuật của Lâm Mạc Huy rất là khâm phục.

Mà đây, cũng khiến cho viện trưởng Đức thật là tò mò.

Phải biết, Hạ Vũ Tuyết là xuất thân trong gia đình có truyền thống y dược.

Ông cụ Phong, chính là thần y tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Hải Tân.

Theo đạo lý mà nói, ở phương diện y thuật, có thể khiến Hạ

Vũ Tuyết nhìn vào mắt, đã ít lại càng ít. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Cô ấy bây giờ đối với Lâm Mạc Huy tôn sùng như vậy, chẳng lẽ nói, y thuật của Lâm Mạc Huy này thật đã cao minh đến trình độ nào rồi sao?

Ngay cả ông cụ Phong đối với anh cũng bội phục không thôi sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng viện trưởng Đức đột nhiên chân động một cái.

Nếu như y thuật của Lâm Mạc Huy thật cao minh như vậy, có thể mời anh xem qua bệnh nhân đặc biệt trong bệnh viện một cai được hay không?

Suy nghĩ một hồi, viện trưởng Đức một cơ hội, đột nhiên nói: "Anh Huy, tôi có chuyện, muốn xin anh giúp một tay!" Lâm Mạc Huy nhìn viện trưởng Đức cũng là một người rất tuần quy củ, liền gật đầu nói. "Viện trưởng Đức cứ nói đừng ngại."

Viện trưởng Đức than nhẹ một tiếng: "Là như vậy" "Trước đây không lâu, bệnh viện chúng tôi có tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt" "Bệnh nhân này, cũng không biết là tại sao mà trên người moc day mu." "Chúng tôi dùng hết các loại biện pháp, nhưng không chữa khỏi cho người đó. "Thậm chí, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc căn bệnh của anh ta là cái gì" "Chúng tôi vốn là định tạm thời giữ anh ta ở lại bệnh viện, đến lần giao lưu của hội y học sáu tỉnh, sẽ đưa ra như là căn bệnh đặc thù để chẩn đoán xem xét thế nào." "Nhưng, hội y học này còn cách những một năm nữa." "Anh Huy, không biết anh có thể giúp nhìn một chút hay không?"

Lâm Mạc Huy từ khi được truyền thừa, cũng kế thừa bổn ý cứu thế của tổ tiên.

Bây giờ có bệnh nhân cần chữa trị, Lâm Mạc Huy dĩ nhiên sẽ không từ chối. "Viện trưởng Đức, ông dẫn tôi đi xem một chút đi!"

Lâm Mạc Huy cười nói.

Viện trưởng Đức lập tức gật đầu.

Ông dẫn Lâm Mạc Huy, đi thẳng đến phía sau bệnh viện. Ở phía sau này, có không ít biệt thự, những nơi này đều là nơi điều dưỡng của vài nhân vật lớn, Mà ở phía sau của khu này, có một căn phòng nhỏ.

Viện trưởng Đức lúng túng nói: "Nơi này là nơi để đổ của nhân viên vệ sinh trong bệnh viện" "Tình hình của người này tương đối đặc biệt, chúng tôi cũng không biết có thể lây hay không, cho nên, chỉ có thể đưa anh ta tới phía sau, tạm thời sắp xếp ở chỗ này trước."

Hạ Vũ Tuyết cau mày "Hoàn cảnh như vậy người nhà ta có đồng ý hay không?"

Viện trưởng Đức lắc đầu: "Anh ta không có người nhà" Hạ Vũ Tuyết ngạc nhiên: "Không có người nhà?" "Anh ta chỉ có một người?"

Viện trưởng Đức bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: "Chuyện này, nói ra thật xấu hổ" "Bệnh nhân này, thật ra thì... là tôi mang tới. "Anh ta vốn là một tên ăn mày, nửa tháng trước, vợ tôi lái xe, vô tình đụng phải anh at, liền đưa anh ta đến bệnh viện. "Chúng tôi không liên lạc được người nhà của anh ta, lại không trị hết bệnh của anh ta, quả thực không có cách nào, chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho anh ta ở chỗ này." anh