Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 406: Là anh ta lái, không phải tôi




Phương Như Nguyệt khoát tay. "Người bị thương cũng không phải đưa đến bệnh viện rồi sao?" "Đi bệnh viện rồi thì có thể có chuyện gì?" "Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là không cho tiến thuốc thang, con hỏi nhiều như vậy làm gì!"

Hứa Thanh Mây dường như muốn giận đến phát điên lên, người mẹ này của mình, thật là khiến cô không cách nào nói được.

Lúc này, Lâm Mạc Huy đã đi một lần ở hiện trường.

Anh đi tới bên người Hứa Thanh Mây, thấp giọng nói: "Tình huống thật sự nghiêm trọng. "Người bị thương này, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tính mạng"

Hứa Thanh Máy sắc mặt cấp đối: "Thật?"

Lâm Mạc Huy gật đầu, anh căn cứ tình huống hiện trường, đại khái là có thể đoán được. Hứa Thanh Mây sốt ruột, liền vội vàng kéo Phương Như

Nguyệt lại: "Mẹ, tình huống của người bị thương rất nghiêm trọng. "Nói không chừng sẽ có nguy hiểm tính mạng đó!"

Sắc mặt Phương Như Nguyệt biến đổi: "Không đến nỗi thế chứ?" "Đụng xe bình thường thôi, làm sao... Làm sao có thể ra chuyện lớn như vậy?”

Ngô Phi Điệp thì liếc Lâm Mạc Huy một cái: "Ha, Lâm Mạc Huy, anh chở ở chỗ này nói chuyện giật gân nữa!" "Anh đi một vòng ở đây xong là liền nói ăng linh tinh bậy bạ được rồi à?" "Người bị thương rất nghiêm trọng? Có nghiêm trọng đến đầu, anh nói cho tôi nghe "Anh thật cho là mình xài tiền mua một chức vị trưởng khoa ở bệnh viện, thì y thuật cao minh thật hay sao?" khinh!"

Phương Như Nguyệt cũng thở phào một cái: "Là Lâm Mạc Huy nói " "Cậu ta thì biết cái gì chứ?"

Hứa Thanh Mây nóng "Mẹ, Lâm Mạc Huy nói là sự

Phương Như Nguyệt khoát tay: "Được rồi, đừng nói nhảm!" "Mau kêu công ty bảo hiểm tới." "Tân Bình, cháu đừng sợ, không có sao đâu!"

Ngô Tân Bình cười gật đầu, đồng thời còn khinh thường liếc Lâm Mạc Huy một cái.

Không bao lâu, cảnh sát giao thông chạy tới. Mấy người cảnh sát giao thông bắt đầu tiến hành lấy chứng cứ khám xét ở hiện trường, còn có hai người cảnh sát giao thông khác, thì trực tiếp tới điều tra.

Lúc hỏi ai là tài xế, Ngô Tân Bình lập tức kéo Khả Hân ra ngoài: "Là bạn gái "Lúc đó là cô ấy lái xe " "Tốc độ xe cũng không nhanh, nhưng mà người kia không tuân thủ quy tắc giao thông, tháng một đường lao ra ngoài." "Cho nên, vô tình đụng phải."

Cảnh sát giao thông liếc anh ta một cái: "Anh xác định là người kia không tuân thủ quy tắc giao thông?" "Vị trí đụng xe của các người cũng không phải là ở dành cho xe máy rồi!" "Dựa theo tình hình chiếc xe điện kia của anh ta, thì anh ta đang chạy với tốc độ bình thường, còn các người tông vào đuôi xe người ta." "Rốt cuộc là ai không tuân thủ quy tắc giao

Ngô Tân Bình lập tức xìu xuống, thấp giọng lầm bầm: "Lúc chúng tôi ở nước ngoài, thì của anh ta chính là đi ngược chiều

Cảnh sát giao "Đó là nước "Nhập gia tùy tục, ở nơi nào, phải tuân thủ luật pháp nơi đó!" Ngô Tân Bình liếc mắt, không nói gì. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cảnh sát giao thông nhìn Khả Hân: "Phiền cô cho xem giấy tờ xe, giấy phép lái

Khả Hân đưa giấy tờ ra, cảnh sát giao thông đang ghi chép

Lúc này, một người cảnh sát giao thông khác đi tới, nói nhỏ lai. mấy câu ở bên tai anh ta.

Sắc mặt của người cảnh sát giao thông này biến đổi, nghiêm túc nhìn Khả Hân: "Cô gái, tôi hỏi cô một lần nữa, cô chắc chắn lúc ấy là cô lái xe?"

Khả Hân có chút hốt hoảng, nhưng vẫn gật đầu một cái, run run giọng nói: "Ừ. Là tôi!"

Cảnh sát giao thông lạnh lùng nói: "Cô gái, tôi khuyên cô một câu, thay người nhận tội, tội danh cũng rất lớn" "Hơn nữa, người bị thương này bây giờ đang cấp cứu, tình huống rất nguy cấp, có khả năng không thể cứu chữa được "Nếu như không cứu chữa được, gây tại nạn giao thông chết người, đây cũng không phải là chuyện nhỏ!"

Sắc mặt Khả Hân nhất thời trở nên xám xịt, trong lòng cô ta đã bắt đầu rối bời.

Ngô Tân Bình lập tức nói: "Đây chỉ là một tai nạn giao thông mà thôi, có nghiêm trọng như vậy không?" "Cùng lắm là bồi thường, anh cho là chúng tôi không đủ tiền đền bù hay sao?"

Vừa nói, anh ta nhẹ khẽ kéo kéo quần áo của Khả Hân, tỏ ý cô ấy không cần lo lắng.

Khả Hân miễn cưỡng gật đầu.

Cảnh sát giao thông liếc Ngô Tân Bình một cái, lần nữa nói: "Chuyện này, không phải các người định đoạt, phải làm việc theo luật pháp. "Còn nữa, chúng tôi sẽ điều người lấy hình ảnh trích xuất từ camera an ninh, cùng với hỏi thăm nhân chứng tận mắt thấy vụ tai nạn, tới khi đó mới chắc chắn là người nào lái

Ngô Tân Bình khinh thường cười một tiếng.

Mới vừa rồi mấy gã con nhà giàu kia đã nói với anh ta, camera an ninh ở khu này đã hư rồi.

Còn nhân chứng tận mắt thấy vụ án, đều là bạn của anh ta, đều cùng nhau đua xe, nhất định là sẽ nói giúp anh ta.

Cho nên, anh ta căn bản không lo lắng.

Nhưng, lúc này cảnh sát giao thông kia mở miệng lần nữa "Hơn nữa, chúng tôi sẽ tiến hành rút máu hóa nghiệm đối với người lái." "Nếu như là có nồng độ cồn, kết quả sẽ nghiêm trọng hơn, nói không chừng còn phải ngồi tù!” "Cô gái, tôi hy vọng cô có thể nghĩ rõ ràng!" Lời vừa nói ra, Khả Hân hoàn toàn tê liệt.

Cô ta vội vàng nói: "Cảnh sát, không phải tôi lái xe, không phải tôi lái" "Là anh ta lái xe, anh ta để cho tôi nhận tội thay" "Cảnh sát, tôi thật không có lái xe... Khả Hân nức nở nói.

Tối nay là sinh nhật của bạn thân cô ta, cô ta có uống rượu, hơn nữa còn uống không ít.

Nếu điều tra tiếp nữa, đó chính là say rượu gây tại nạn, đến lúc đó sẽ phải ngồi tù.

Ngô Tân Bình sắc mặt chợt biển, vội la lên: "Khả Hân, em... Em nói cái gì vậy?" "Em chớ nói bậy bạ, em không phải sợ bọn họ!"

Khả Hân một bên khoát tay, một bên hồ: "Cảnh sát, thật không phải là tôi lái xe" "Bạn của tôi có thể làm chứng cho tôi, thật sự không phải là tôi lại xe"

Khả Hàn vừa nói, khoát tay về hướng một nhóm người bên kia: "Này, các cả giúp tôi làm chứng đi." "Tôi thật không lái xe l

Máy tay cậu ấm cô chiêu kia gật đầu liên tục: "Cảnh sát, chúng tôi làm chứng, không phải cô ấy lái xe!"

Lần này, Ngô Tân Bình chết sững

Mấy tay cậu ấm cô chiêu kia là bạn của Khả Hân, anh ta cũng là thông qua Khả Hân mới biết bọn họ.

Hiện đang phát sinh chuyện như vậy, những người này nhất định là phải giúp Khả Hân, tuyệt đối không giúp anh ta l Phương Như Nguyệt thấy tình huống như vậy, vội vàng đi tới, chỉ Khả Hân vội la lên: "Con nhỏ này mày bị cái gì đấy?" “Mới vừa rồi nói như thế nào?" "Mày... Mày nói là mày lái xe mà, bây giờ mày lại đổi lời khai, mày có còn muốn thể diện hay không?"

Khả Hân bực tức nói: "Vốn cũng không phải là tôi lái xe, dựa vào cái gì ép cho tôi thừa nhận?" "Các người muốn cho tôi ngồi tù?" "Tôi nói cho bà biết, không thể nào!"

Phương Như Nguyệt vội la lên. "Vậy mày sẽ để cho cháu ngoại tao ngồi tù sao?" "Mày đừng quên, tối hôm nay nó mượn xe đi ra ngoài cũng là vì mày!"

Khả Hân cắn răng nói: "Đó là anh ta tự nguyện!" "Hơn nữa, ăn cơm xong tôi nói phải đi về, nếu anh ta không phải muốn chạy tới đây thì có xảy ra chuyện này không, điều này có thể trách tôi?"

Phương Như Nguyệt: "Nói nhảm!" "Nếu như không phải là vì mày, tháng bé sẽ tìm chúng tôi mượn xe?" "Chính là mày buộc thằng bé mượn xe, cho nên mới ra chuyện này!"

Khả Hân cả giận nói: "Vậy anh ta cùng tôi lên giường, cũng là tôi buộc anh ta?"

Phương Như Nguyệt nhất thời cứng họng, sắc mặt đỏ hồng, giận đến không nói ra lời.

Lúc này, cảnh sát giao thông kia mặt đen sì, khoát tay nói: "Được rồi, đừng nói nữa. "Đưa toàn bộ về, cẩn thận điều tra

Mấy người cảnh sát giao thông kia lập tức bắt đầu hành động, bắt Ngô Tân Bình cùng Khả Hân đi. Ngô Tân Bình luống cuống, vội vàng vùng mình ra khỏi hai người cảnh sát giao thông kia, hốt hoảng la lên: "Dì, dì, cứu cháu, cứu cháu đi."

Phương Như Nguyệt vội quát lên: "Này các người làm cái gì đấy hả?" "Thắng bé vẫn còn nhỏ mà!" "Tôi đưa anh ta đi đến đội cảnh sát giao thông không được sao?"

Hai cảnh sát giao thông kia xông lên, Ngô Tân Bình thắng tay đẩy ngã một người trong đó, xoay người muốn chạy.

Anh ta mới vừa chạy hai bước, liền bị Lâm Mạc Huy một cước đá vào ngực, té xuống đất.

Hai người cảnh sát giao thông phía sau đi tới, đè anh ta xuống.

Phương Như Nguyệt nóng nảy: "Lâm Mạc Huy, cậu làm gì đấy?"

Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: "Mẹ, anh ta bây giờ là đang chống đối người thi hành công vụ!" "Nếu thật sự để cho cậu ta chạy mất, đến lúc đó thì xử lý chuyện này không còn là cảnh sát giao thông nữa đầu "Rốt cuộc là mẹ muốn giúp cậu ta, hay là muốn hại cậu ta?"

Phương Như Nguyệt nhất thời cứng lưỡi. Đúng theo như lời Lâm Mạc Huy, nếu như Ngô Tân Bình chạy, chuyện này, chỉ còn nước lớn hơn nữa. Đến lúc đó, tôi cũ tôi mới, Ngô Tân Bình sẽ chịu không đặng mất