Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 322: Mấy người đúng là có mắt như mù




Lâm Mạc Huy bình tĩnh gật đầu, chỉ vào đại sư Phương đứng cách đó không xa: “Thần y Kiệt, người này nói là học trò của ông, ông có quen ông ta không?"

Thần y Kiệt liếc mắt nhìn đại sư Phương một cái, lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.

Lúc này, mọi người ồ lên.

Ai nấy đều nhìn thẳng về phía đại sư Phương, mọi chuyện đã rõ ràng, đại sư Phương này chính là một tên lừa đảo.

Sắc mặt đám người Triệu Nhiên Thuận thay đổi, Triệu Nhiên Thuận vội kêu lên: “Tổ Y, sao lại thế này?”

Triệu Tổ Y cũng ngây ra, vội nói: “Đại sư Phương, có phải thần y Kiệt hiểu lầm gì không?”

“Sao ông ấy lại không quen ông?”

Đại sư Phương cúi đầu không nói lời nào, ông ta hoàn toàn là một kẻ lừa đảo, đương nhiên là thần y Kiệt không biết ông ta rồi.

Thấy vẻ mặt của đại sư Phương, Triều Tố y ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Sắc mặt cô ta thay đổi, nghĩ tới khoảng thời gian vừa qua của mình, còn tưởng là quen được một nhân vật lớn, không ngờ lại là tên giang hồ bịp bợm.

Mấu chốt chính là, tên đại sư Phương này đã bốn năm mươi tuổi mà Triệu Tổ Y lại vì ông ta mà đánh mất chính mình.

Giờ thì hay rồi, bị lừa gạt bởi nhan sắc, còn chẳng được lợi ích gì.

Nghĩ tới đây, Triệu Tổ Y như muốn phát điên.

Cô ta liều mạng túm lấy cổ áo của đại sư Phương, gào rống lên: “Không phải ông nói ông là đại sư sao?”

"Không phải ông nói thần y Kiệt là thầy ông sao?” “Ông là tên lừa đảo, ông... ông dám lừa tôi!”

“Tôi... tôi muốn kiện ông tội hiếp dâm!”

Đại sư Phương nóng nảy, đẩy Triệu Tổ Y ra: “Cô đừng có mà ăn nói lung tung!”

“Thời gian qua rõ ràng là cô tình nguyện”

“Chỉ có thể trách cô là người phụ nữ ham hư vinh, không có đầu óc mà thôi.”

“Ai nói gì cũng tin, đáng đời cô!”

Triệu Tổ Y tức giận, nhào tới xé xác đại sư Phương.

Lâm Mạc Huy nhìn với vẻ mặt vô cảm, xua tay nói: “Đuổi bọn họ ra ngoài đi, ở đây chỉ thêm xấu hổ!”

Hổ Đông An lập tức gọi mấy thuộc hạ tiến lên kéo đám người này ra ngoài.

Chu Cường cảm khái nói: “Thật không ngờ lại là một đám giang hồ bịp bom." “Lúc bọn họ tới đây, nói mình là học trò của đại sư Hoàng, còn được xem là học trò của thần y Kiệt, chúng tôi hoàn toàn bị lừa.”

“Ôi, cậu Lâm Mạc Huy, nếu lần này không có cậu, e là chúng tôi bị chúng lừa đến thảm rồi!”

“Vừa rồi đắc tội rồi, cậu Lâm Mạc Huy, cậu rộng lượng đừng để trong lòng nhé!”

Lâm Mạc Huy xua xua tay, không để ý.

Chu Cường cung kính nhìn thần y Kiệt: “Thật không ngờ cậu Lâm Mạc Huy lại quen biết với thần y Kiệt.”

“Như vậy thì quá tốt, thôn chúng tôi được cứu rồi.”

“Thần y Kiệt, ông có thể ở lại đây một thời gian khám bệnh giúp người trong thôn chúng tôi được không?”

Thần y Kiệt liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Chu Cường ơi là Chu Cường, anh cũng thật là có mắt như mù!"

Ch Cường không khỏi sửng sốt: “Thần y Kiệt, tôi không hiểu lắm.” “Tôi... tôi nói sai ở đâu sao?”

Thần y Kiệt lạnh lùng nói: “Thần y số một tỉnh Nam Lục đang ở trước mặt anh, anh không tìm anh ấy chữa mà lại tìm tôi là sao.”

“Anh nói xem có phải anh có mắt như mù không!”

Chu Cường ngẩn ra: “Thần y số một tỉnh Nam Lục?”

“Ai... ai thế?”

Thần y Kiệt nhìn Lâm Mạc Huy, cung kính nói: “Giới thiệu với anh."

“Vị này là anh Lâm Mạc Huy, là thần y số một của tỉnh Nam Lục được giới y học vô cùng tôn kính!”

Chu Cường mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lâm Mạc Huy: “Thần y Kiệt, ông có phải ông nhầm lẫn gì không?”

“Cậu... cậu ấy trẻ tuổi như vậy..

Thần y Kiệt thẳng thừng ngắt lời anh ta: “Trẻ tuổi thì làm sao?” Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

“Ai bảo với anh là trẻ tuổi thì không thể có y thuật cao siêu?” “Y thuật của cậu Lâm Mạc Huy tôi cũng khó mà sánh bằng!”

“Dù là Lữ Tứ Đằng ở Hải Thành ở trước mặt anh Lâm Mạc Huy cũng phải kính lễ!”

“Mấy người đúng là có mắt không tròng, thật đáng chết!”

Lời này nếu nói ra từ miệng người khác thì đám người Chu Cường chắc chắn sẽ không tin.

Thế nhưng lại từ chính miệng thần y Kiệt nói ra, mọi người không thể không tin.

Chu Cường trừng lớn mắt, run giọng nói: “Cậu Lâm Mạc Huy, tôi... tôi đúng là có mắt không tròng!”

“Vừa rồi đắc tội rồi, tôi dập đầu tạ tội với cậu.”

"Mong cậu Lâm Mạc Huy không so đo những hiềm khích trước đây, cứu người trọng thôn chúng tôi!”

Chu Cường vừa nói vừa quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.

Lâm Mạc Huy vội vàng đỡ anh ta dậy, cười nói: “Chủ nhiệm Cường, việc gì phải khách sáo như vậy.”

“Lương y như từ mẫu, nếu tôi đã tới đây rồi, chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn.”

Lúc trước Lâm Mạc Huy cũng có nhiều bất mãn với Chu Cường, có điều thấy Chu Cường quỳ xuống dập đầu như vậy, Lâm Mạc Huy cũng có chút bội phục

Những thứ khác thì không nói, ít nhất Chu Cường rất có trách nhiệm.

Vì tính mạng của những người trong thôn mà nguyện ý quỳ xuống xin lỗi, việc này không phải ai cũng làm được.

Chu Cường vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu Lâm Mạc Huy, cảm ơn cậu Lâm Mạc Huy!”

“Đúng rồi, cậu Lâm Mạc Huy, vừa rồi cậu nói tình hình của tôi, tôi... bây giờ tôi rất nguy hiểm sao?”

Lâm Mạc Huy nhàn nhạt cười, nhìn về phía thần y Kiệt: “Ông Kiệt, ông cảm thấy thế nào?”

Thần y Kiệt cẩn thận quan sát Chu Cường một lúc, nhíu mày nói: “Máu dồn lên não quá nhiều nên chắc chắn sẽ gây đau đầu.”

Mọi người xung quanh chấn động.

Lúc trước Lâm Mạc Huy cũng nói tới việc đau đầu của Chu Cường, không ngờ thần y Kiệt cũng nói giống như Lâm Mạc Huy.

Có điều, Lâm Mạc Huy chuẩn đoán càng chính xác hơn thần y Kiệt một chút.

Chu Cường run giọng nói: “Thật không dám giấu diếm, gần đây đúng là tôi có bị đau đầu”

“Hơn nữa, cậu Lâm Mạc Huy cũng nói gần như chính xác.

“Sáng trưa chiều đau ba lần.”

“Cậu Huy, thần y Kiệt, tôi... tình trạng của tôi rốt cuộc là như thế nào?”

“Cậu Lâm Mạc Huy, vừa rồi cậu nói nếu tình trạng của tôi không thuyên giảm thì không sống quá nổi ba ngày, chuyện này, chuyện này.

Nói rồi, miệng anh ta không khi run lên, không nói tiếp nổi.

Dù sao thì, cận kề cái chết như vậy có ai mà không sợ chứ?

Những người dân khác trong thôn cũng vây xung quanh.

Lần này, cuối cùng cũng chứng minh bản lĩnh thật sự của Lâm Mạc Huy, mọi người đều hốt hoảng tới tìm Lâm Mạc Huy để chữa bệnh.

Lâm Mạc Huy cất cao giọng nói: “Các vị, mọi người không cần lo lắng.”

“Vừa rồi tôi đã nói, tuy rằng tình trạng bệnh của mọi người không giống nhau, nhưng nguyên nhân đều như nhau.”

“Tôi đã tới đây rồi chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho mọi người.”

Lúc này mọi người mới thở phào một hơi, Chu Cường cảm kích nói: “Cậu Lâm Mạc Huy, cậu thật là tốt.”

“Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho chúng tôi, dự án xây dựng khu biệt thự này, chúng tôi... chúng tôi sẽ đồng ý để cậu tiếp tục khai thác ngay lập tức!”

Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Vậy thì cảm ơn trước.” Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

“Có điều, phải nói điều này, bệnh của mọi người đúng là có liên quan tới cái hồ nước này."

Sắc mặt mọi người biến đổi, Chu Cường run giọng nói: “Chuyện này... chuyện này đúng là do phong thủy sao?”

“Cậu Lâm Mạc Huy, hay là khôi phục nguyên dạng về ban đầu cho cái hồ này đi?”

Lâm Mạc Huy cười: “Phong thủy cái gì mà phong thủy, toàn là nói linh tinh.” “Bị bệnh là do nguyên nhân của cơ thể.”

“Ngoài ý muốn thì mới liên quan tới phong thủy.

“Bệnh của mọi người trong thôn có liên quan một phần tới nước trong hồ.”

“Một phần nguyên nhân khác là do đồ ăn của mọi người.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Chu Cường ngạc nhiên nói: “Cậu Lâm Mạc Huy, nước này có vấn đề gì sao?”

“Giáo sư Thôi đã lấy mẫu nghiên cứu rất nhiều lần nhưng đều không tìm ra vấn đề mà?”

Giáo sư Thôi bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh Lâm Mạc Huy, nước này đúng là không có vấn đề gì.”

“Còn về phía thức ăn, thì đồ ăn của những người ở đây bao đời nay đều như nhau.”

“Trước kia không bị bệnh, sao bây giờ đột nhiên lại có bệnh chứ?”

Lâm Mạc Huy cười nhạt, đột nhiên duỗi tay nhúng vào nước, bắt lên một con cá chừng nửa cân.

“Đây chính là vấn đề cốt lõi!”