*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Vương Đạt Thụ không giấu được sự đắc ý: "Ai chà, giá cả khó đoán mà."
"Các cậu cũng biết đấy, con người tôi rất hay nói nghĩa khí."
"Khi còn đi học, rồi đi lính, quen biết bao nhiêu là bạn bè.
"Bây giờ rất nhiều người đều là các nhân vật tiếng tăm tầm cỡ rồi."
"Tôi chỉ khiêm tốn không muốn nhắc tới họ mà thôi. Giờ xem ra, những người bạn cũ này muốn quên tôi cũng khó!"
"Thôi, không nói lung tung nữa, mấy đứa thu dọn một chút đi!"
"Quét tước nhà cửa, lấy lá trà bảo bối của bố ra!"
Vương Đạt Thụ hào hứng chỉ huy, hai đứa con trai và Vương Kim Linh bắt đầu bận rộn.
Chuyện này liên quan đến tiền đồ tương lai của bọn họ, nên người nào người nấy đều hết lòng ra sức.
Vương Kim Linh kiêu ngạo nói với Lâm Mạc Huy: "Hai người các cậu, còn không mau cút ra ngoài."
"Không nghe thấy nhà tôi sắp có khách tới thăm à?"
"Hay định giở trò trước mắt khách khứa nhà tôi sao?"
"Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, người này không dễ cho các cậu đắc tội như vậy đâu."
"Láo nháo trước mặt người quyền cao chức trọng như này, chỉ gãy cái tay cái chân thôi thì quá đơn giản."
"Làm không tốt, cẩn thận hai cái mạng nhỏ của các người cũng phải để lại chốn này!"
Vương Kim Tuấn bước đến gần mẹ, vẻ mặt tối sầm nói: "Mẹ, trước tiên hãy đưa Kim Liên trở về phòng."
"Có chuyện gì, đợi đến khi khách đi rồi nói."
Mẹ Vương Kim Liên cũng biết sự tình nghiêm trọng, thấp giọng nói: "Niên, hay là... chiều nay con hằng quay lại?"
Niên rất kính trọng mẹ Vương Kim Liên, anh ấy gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Lâm Mạc Huy, chúng ta... chiều nay chúng ta có thể trở lại."
"Kim Liên, em đừng làm chuyện gì ngu ngốc, anh nhất định sẽ cưới em về!" Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Vương Kim Liên mạnh mẽ gật đầu.
Lâm Mạc Huy giờ không liên lạc được với Đặng Tiến Quân nên chỉ có thể xuống tìm điện thoại di động trước rồi nói sau.
Sau khi hai người rời đi, Vương Đạt Thụ càng thêm hăng hái: "Cuối cùng cũng đuổi được hai cái sao chổi kia đi."
"Nào, mau đun nước pha trà."
"Còn nữa, lấy bộ âu phục của bố ra đây, bố phải nhanh chóng thay mới được."
Mọi người bận rộn một lúc, thu dọn sạch sẽ trong và ngoài nhà một lượt.
Ngay khi vừa xong việc đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao.
Tất cả vội vàng chạy tới bên cửa sổ nhìn, chỉ thấy dưới lầu có một chiếc xe vô cùng sang trọng và xinh đẹp dừng lại.
Xung quanh chiếc xe có một nhóm người vây quanh, không ngừng chỉ trỏ.
Đây là khu nhà cho công nhân tương đối cũ kỹ, người ở đây mua được xe ô tô cũng không nhiều.
Xe sang trọng tới mức này hầu hết còn chưa từng được thấy.
Sau khi nhìn thấy, họ đều cảm thấy mới lạ.
Hơn nữa, quan trọng nhất, ai cũng nhìn ra chiếc xe này tuyệt đối không hề rẻ.
Vương Đạt Thụ ngạc nhiên: "Ô, chiếc xe này trông cũng không tệ nhỉ."
"Chắc không rẻ đâu?"
Vương Kim Linh nhìn một cái, lập tức kêu lên: "Trời ạ, Porsche Panamera!"
"Bố, cái xe này không chỉ không rẻ thôi đâu!"
"Chỉ một chiếc thôi, không có bảy tỷ sẽ không thể tới tay!"
"Khi con cưới, dẫn đầu đoàn xe chính là một chiếc Porsche."
"Mà chiếc xe lúc ấy của bọn con còn kém xa so với chiếc này."
"Tiền nào của nấy, trông quá đẹp!"
Vương Đạt Thụ trợn tròn mắt, chiếc xe này lại đắt đến như vậy.
Vương Kim Tuấn và em trai cũng dựa vào cửa sổ, vô cùng hâm mộ.
Người trẻ tuổi, mấy ai không thích xe hơi, đừng nói là một chiếc xe vừa đẹp vừa sang trọng như vậy.
"Trong sân của chúng ta, nhà ai lại có một chiếc xe sang trọng như vậy?"
Vương Kim Tuấn không nhịn được hỏi.
Vương Đạt Thụ lắc đầu: "Đùa gì thế?"
"Tất cả những người sống ở đây đều là công nhân già trong nhà máy, tới chiếc Mercedes sắp hỏng của quản lý cũng chỉ mới hơn hai tỷ."
"Hai tỷ cái xe, ai lái nổi?"
Vương Kim Tuấn sửng sốt: "Vậy thì chiếc xe ấy sao lại tới chỗ này?"
Hai mắt Vương Kim Linh sáng lên, cô đột nhiên nói: "Bố, cái này... có khi nào là xe của cái người bạn cũ của bố, đúng không?"
Trái tim của Vương Đạt Thụ dậm nhảy mạnh mẽ, nếu đúng như vậy thì lần này quả đúng là nổi bật.
Vương Đạt Thụ lập tức nhìn ra ngoài, chỉ thấy có vài người bước xuống xe.
Một trong số họ, vừa hói và béo, chính là trưởng xưởng.
Trưởng xưởng mỉm cười dẫn theo theo một người đàn ông, có vẻ chủ nhân của chiếc xe chính là người đàn ông này.
Nếu Lâm Mạc Huy ở đây, liếc mắt liền có thể nhận ra người đàn ông này là Đặng Tiến Quân.
Sau khi Đặng Tiến Quân xong việc ở công ty, anh ta lập tức chuẩn bị đến nhà Niên để giúp đỡ.
Giữa chừng, gọi cho Lâm Mạc Huy mới biết họ đã đến nhà Vương Kim Liên rồi.
Anh ta lập tức xoay người đến đây, không có thời gian đi tới nhà Niên nữa.
Tuy nhiên, anh ta lại không biết nhà của Vương Đạt Thụ ở đâu.
Đến khu vực lân cận, anh ta gọi cho Lâm Mạc Huy và Niên, nhưng không ai trả lời, lúc đó cả hai đều không cầm điện thoại di động.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh ta đành phải chạy đến nhà máy, nhờ người của nhà máy giúp đưa mình qua.
Anh ta mơ hồ nghe Niên nói về chuyện của Vương Đạt Thụ, cho nên khi đến nơi, anh ta trực tiếp nói đi tìm Vương Đạt Thụ.
Bởi vì Vương Đạt Thụ sau này sẽ trở thành bố vợ của Niên, thế thì cũng coi như là trưởng bối của mình.
Cho nên khi Đặng Tiến Quân nhắc đến Vương Đạt Thụ, dùng giọng điệu rất kính trọng.
Kết quả là trưởng xưởng đã nhầm tưởng rằng Đặng Tiến Quân là con cháu trong nhà của Vương Đạt Thụ.
Biết được thân phận của Đặng Tiến Quân, lập tức tự mình dẫn Đặng Tiến Quân đến nhà.
Đương nhiên, mấy người trên lầu không biết tình hình, khi nhìn thấy trưởng xưởng, tất cả đều hưng phấn.
"Quả nhiên là bọn họ!"
"Nhìn xem, trưởng xưởng đi theo người đó, đây là hướng về phía nhà chúng ta rồi!"
Vương Đạt Thụ có chút ngạc nhiên, ông ta không biết Đặng Tiến Quân.
Bởi Đặng Tiến Quân nhìn qua chỉ mới hai ba mươi tuổi, không thể là bạn cũ của mình.
Vẻ mặt Vương Kim Linh cũng kinh ngạc: "Bố, bố biết người này sao?" Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Vương Đạt Thụ mờ mịt lắc đầu:
"Chưa từng gặp"
Vương Kim Linh: "Vậy thì chuyện gì đang xảy ra?"
"Sao người đó lại đến nhà chúng ta?"
Người một nhà nghi hoặc nhìn nhau, tất cả đều ngơ ngác.
Vương Kim Tuấn đột nhiên nói: "Bố, có khi nào là con của bạn cũ của bố không?"
Vương Đạt Thụ sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: "Đúng đúng, chuyện này đúng là có thể "
"Nhìn tuổi tác cũng không khác mấy đứa lắm, nói không chừng chính là con của bạn cũ rồi."
“Đến đến đến, mau ra đón khách!” Mọi người trong nhà lăn lộn một lúc, Vương Đạt Thụ mang theo các con đứng ở cửa, cung kính chờ đợi.
Không lâu sau, trưởng xưởng đã cùng Đặng Tiến Quân lên đến nơi.
Đặng Tiến Quân vẫn nghe điện thoại suốt quãng đường, anh ta vẫn đang cố gắng liên lạc với Lâm Mạc Huy và Niên.
Vừa đến cửa, trưởng xưởng liền nói: "Giám đốc Quân, chính là nơi này".
"Đây chính là Vương Đạt Thụ mà anh muốn tìm."
Vương Đạt Thụ tươi cười chào hỏi: "Giám đốc Quân, xin chào, xin chào."
"Ông đến chơi nhà, thật sự làm vẻ vang cho căn phòng đơn sơ của tôi quá!"
Đặng Tiến Quân chạy đến, lập tức đưa tay ra bắt tay Vương Đạt Thụ.