Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 22: Lâm Mạc Huy, anh tự thú đi




Chuyện đêm qua, để không lộ ra khả năng chữa bệnh của mình, Lâm Mạc Huy đã nhờ Nam Bá Lộc thông báo rằng, Lâm Mạc Huy đã chữa khỏi bệnh cho con gái ông ta bằng một loại thuốc.

Sau khi nghe tin này Hứa Khánh Quân và Hứa Thanh Tuyết đều có suy nghĩ giống nhau, hai người bọn họ nghĩ ngay đến loại thuốc do công ty nghiên cứu và chế tạo. Đó là một loại thuốc được nghiên cứu cách đây hai năm nhưng không được thông qua xét duyệt và cũng không được nghiên cứu lại.

Tuy nhiên, đây không phải là mấu chốt, thuốc này đã chữa khỏi bệnh cho con gái của Nam Bá Lộc, đó mới chính là mấu chốt!

Nói cách khác, ở tầng chín đêm qua tất cả vinh dự đều thuộc về nhà họ Hứa.Vậy mà kết quả là mọi thứ đã bị cả nhà Lâm Mạc Huy lấy đi mất.

Khi nhà họ Hứa biết được tất cả những chuyện này, bọn họ đã vô cùng tức giận. Hứa Khánh Quân ngay lập tức quyết định sẽ khiến cả nhà Lâm Mạc Huy phải trả giá đắt!

Tiếp điện thoại của Hứa Khánh Quân, Hứa Đình Hùng đã sớm run lên vì sợ hãi.

"Lâm Mạc Huy, cậu... cậu thật sự rất có bản lĩnh đấy. Nhìn những phiền phức mà cậu gây ra đi!" Phương Như Nguyệt hai mắt đỏ bừng: "Muốn chết thì một mình cậu chết đi. Tại sao lại muốn kéo chúng tôi theo?"

"Lâm Mạc Huy, anh phải hại chết gia đình chúng tôi mới được sao?" Hứa Thanh Tuyết phẫn nộ nói.

Hứa Thanh Mây đứng bên cạnh Lâm Mạc Huy, vẻ mặt cũng rất ảm đạm. Là một nhân viên cấp cao của công ty, cô ý thức rất rõ sự nghiêm trọng của vấn đề này. Một khi làm lớn chuyện, Lâm Mạc Huy nhất định sẽ phải ngồi tù!

"Lâm Mạc Huy, lần này anh thật sự quá bốc đồng rồi." Hứa Thanh Mây nhẹ thở dài.

“Đây không phải bốc đồng, đây là chuyện mà kẻ ngu mới làm ra!" Hứa Đình Hùng vỗ bàn: “Lâm Mạc Huy, cậu nói xem, chuyện này cậu định giải quyết thế nào?"

“Không có chuyện gì lớn đâu." Lâm Mạc Huy cười nhẹ: “Đừng lo lắng, chuyện này con sẽ giải quyết!"

Phương Như Nguyệt không nhịn được hỏi: "Cậu giải quyết? Cậu dùng miệng giải quyết sao?"

"Lâm Mạc Huy, cậu yêu hư vinh thì thôi đi, thế nào mà sau đấy còn học được cả cách khoác lác nữa? Cậu cùng Nam Bá Lộc đã thanh toán xong rồi, cậu nghĩ ông ta sẽ giúp sao?"

"Nhà họ Hứa đã chuẩn bị ra tòa kiện cậu. Chuyện này một khi đã làm lớn, nhà chúng ta sẽ cùng gặp họa!"

"Nhà chúng ta đã làm cái quái gì vậy?

Sao lại gặp phải người vô dụng như cậu chứ. Không có chút bản lĩnh nào còn chỉ biết tạo rắc rối. Trời ơi, đúng là không thể sống nổi mà..."

Phương Như Nguyệt rú lên, khóc lóc như một người đàn bà chanh chua.

“Đủ rồi!” Hứa Đình Hùng gầm lên một tiếng: “Giải quyết chuyện lớn trước!"

"Chuyện này làm sao giải quyết được?” Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Ông còn không hiểu rõ bố ông sao?"

"Tôi..." Hứa Đình Hùng đột nhiên im bặt, ông ta biết Hứa Khánh Quân sẽ không quan tâm đến cái gọi là tình cảm gia đình. . Truyện Điền Văn

"Vấn đề này thực ra không phải là không có cách giải quyết..." Hứa Thanh Tuyết đột nhiên nói.

"Cách gì?" Phương Như Nguyệt vội nói.

Hứa Thanh Tuyết nhìn Lâm Mạc Huy, chậm rãi nói: "Chuyện này đều do Lâm Mạc Huy làm. Nếu anh ta chịu gánh vác tất cả, vậy một nhà chúng ta không can hệ gì."

“Thanh Tuyết, em đang nói cái gì vậy?” Hứa Thanh Mây nóng nảy nói.

“Mẹ nghĩ con bé nói rất đúng!" Phương Như Nguyệt hai mắt sáng lên: "Đúng vậy, là cậu ta tự mình làm tất cả. Liên quan gì đến gia đình chúng ta? Lâm Mạc Huy, cậu đi tự thú đi, toàn bộ chuyện này một mình cậu gánh vác lấy đi!"

“Mẹ!” Hứa Thanh Mây vội la lớn: "Sao mẹ có thể làm như vậy?"

"Mẹ làm vậy thì sao chứ?" Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chúng ta căn bản không biết cậu ta đã làm những chuyện này, vậy thì có liên quan gì đến chúng ta chứ? Tại sao cả nhà lại phải chôn cùng cậu ta?"

Hứa Thanh Mây giận đến mặt đỏ bừng bừng: "Vậy... vậy chuyện hôm qua mọi người đi tới tầng chính sao không nói là cũng không liên quan gì đi? Còn có, chuyện lấy mất xe cùng với đồng hồ của Lâm Mạc Huy cũng không thể thoát khỏi sự liên quan này đâu!"

"Tối hôm qua mọi người không biết về chuyện này. Về phần chiếc xe cùng đồng hồ..." Hứa Đình Hùng có chút ngoài ý muốn: "Cùng lắm là trả lại cho cậu ta..."

"Ông tính trả cái gì?" Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói: “Cậu ta nợ chúng ta chiếc xe này, ăn trắng mặc trơn ở nhà ta lâu như chẳng lẽ không cần đền đáp chút gì cho nhà chúng ta sao? Lâm Mạc Huy, tự cậu nói xem có nên làm gì đó cho cái nhà này không?"

Trong lòng Lâm Mạc Huy vô cùng chua xót, không chỉ muốn anh gánh hết trách nhiệm đi ngồi tù, còn muốn gặt hái lợi ích trên người anh.

Sự vô liêm sỉ của bố mẹ vợ thực sự đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.

"Lâm Mạc Huy, đừng lo lắng!" Hứa Thanh Mây nắm lấy cánh tay Lâm Mạc Huy, nhỏ giọng nói: "Chuyện này em sẽ không để anh chịu đâu."

Sự ủng hộ của Hứa Thanh Mây khiến Lâm Mạc Huy cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều.

Anh vuốt tóc Hứa Thanh Mây, cười đáp: "Không sao đâu, Thanh Mây, em không cần phải lo lắng cho anh. Anh đã nói kiếp này sẽ không để em phải chịu thêm ấm ức nào nữa. Lời Lâm Mạc Huy này đã nói ra, nhất định sẽ làm được!"

"Khoác lác! Tiếp tục khoác lác đi!" Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Lệnh triệu tập của tòa án sẽ đến nhanh thôi, Lâm Mạc Huy, nếu anh thật sự không muốn chị gái tôi chịu ấm ức, vậy thì anh chịu mọi trách nhiệm đi!"

Phương Như Nguyệt hai mắt sáng ngời: "Đúng vậy, nếu như cậu yêu Thanh Mây như vậy, hãy gánh hết trách nhiệm đi!"

"Các người yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết!" Lâm Mạc Huy buông một câu rồi lập tức rời đi.

"Lâm Mạc Huy.." Hứa Thanh Mây muốn đuổi theo ra ngoài.

“Không được ra ngoài!” Phương Như Nguyệt chặn cửa lại, tức giận nói: “Thanh Mây, bây giờ đây là giải pháp tốt nhất. Chỉ khi nào Lâm Mạc Huy gánh vác mọi trách nhiệm thì gia đình chúng ta mới có thể thoát khỏi mối liên quan."

"Nhưng..."

Phương Như Nguyệt nhanh chóng chặn lời nói của cô lại: "Nhưng cái gì? Chẳng lẽ con muốn bố mẹ từng này tuổi mà còn phải ngồi tù sao?"

Đôi mắt của Hứa Thanh Mây lập tức đỏ bừng, khuôn mặt ngập tràn mất mát. Nhà họ Hứa ở phía Bắc thành phố.

Anh họ của Hứa Thanh Mây, Hứa Thanh Tùng, hưng phấn đến khoa tay múa chân: "Ông nội, lần này ổn thỏa rồi. Bắt được nhược điểm này sẽ không cần phải lo lắng về việc Hứa Thanh Mây đó không chịu nghe lời nữa. Nếu cô ta không thành thật giúp chúng ta làm việc, chúng ta sẽ đưa cả gia đình bọn họ vào tù!"

"Hứa Thanh Mây là một đứa đề tiện, trời sinh một bộ dạng dễ nhìn nhưng lại không tình nguyện làm gì cho gia đình. Giả bộ một đóa hoa thanh cao, làm gia đình chúng ta hao tổn nhiều chuyện làm ăn như vậy!"

"Còn không phải sao! Nếu không phải vì cô ta, tài sản của gia đình chúng ta đã tăng lên gấp mấy lần."

"Lần này, xem cô ta đã chịu thành thật hay chưa."

"Ha ha, hai ngày trước chủ tịch Quý ở Bình Định vẫn còn liên lạc với cháu. Ông ta nói chỉ cần Hứa Thanh Mây chịu cùng ông ta đi du lịch nửa tháng, ông ta sẽ cho chúng ta dự án trăm tỉ ở Bình Định."

"Trăm tỉ đã là gì? Chủ tịch Phương ở thành phố Hải Dương, dự án gần hai trăm tỉ kia kìa!"

"Ha ha ha, đừng nóng nảy, từng người một, điền đầy đủ vào lịch trình cho cô ta!" Mọi người trong nhà họ Hứa phấn khích ồn ào cả lên.

Ông cụ Quân mang nụ cười trên môi, nhẹ nhàng đập bàn: "Những dự án ở thành phố khác, không cần phải sốt ruột, hãy nuốt gọn những dự án ở Hải Dương trước rồi nói sau."

"Thanh Bình, liên lạc với những ông chủ lớn đó, đêm nay đến nhà chúng ta tổ chức tiệc. Thành Tùng, đến nhà của Hứa Thanh Mây, bảo cô ta tối nay ăn mặc cho thật lỗng lẫy để cùng những ông chủ lớn đó ăn tối!"

Hứa Thanh Bình có chút bối rối: "Bố, con phải liên hệ với bao nhiêu ông chủ lớn? Không phải từng người một sao?"

Hứa Khánh Quân trừng mắt nhìn ông ta: "Con thì biết cái gì? Hứa Thanh Mây vẫn là khuê nữ trong trắng, đây là thời điểm quý giá nhất. Đêm nay, để cho mấy ông chủ đó tới đấu giá, gia đình ta mới có được lợi ích lớn nhất!"

Đôi mắt Hứa Thanh Bình sáng lên, vui mừng nói: "Bố, vẫn là người nhìn xa trông rộng. Được rồi, con sẽ thu xếp. Ha ha, tối nay nhất định phải đặt một cái giá tốt cho đứa con gái đê tiện này!"