Người thanh niên kia có chút tức giận: "Đang thảo luận yên lành, cô lôi mẹ tôi vào để làm gì?" "Hơn nữa, trước khi nói chuyện hay làm việc, ít nhất phải đặt mình trong hoàn cảnh người khác." "Lý Duyên, trước kia khi cô bi mấy học sinh nữ bắt nạt ở trường học, anh của cô đánh bọn họ, tại sao cô không nói anh của cô hèn hạ để tiện, không biết xấu hồ?"
Lý Duyên lập tức nói: "Cái tên kia có thể so sánh với anh tôi được hả?" "Anh tôi đánh bọn họ là để báo thù cho tôi!" "Hơn nữa, mấy con à khốn khiếp kia, đánh chết bọn họ là đúng, đảng đời bọn họ!"
Người thanh niên kia nhún vai: "Đúng vậy, cô bị bọn họ đánh, cho nên anh của cô đánh mấy học sinh nữ đó để trà thủ cho cô, làm vậy là đủng" "Bây giờ Trần Bích Cẩm bị đánh, Lâm Mạc Huy bảo thù cho cô ta, vậy nên Lâm Mạc Huy đáng tội chết sao?" "Ê, đến cùng là ai không nói chuyện mà không suy nghĩ hà?"
Lý Duyên hả to miệng, một hồi lâu sau vẫn không nói ra lời.
Cuối cùng, cô ta thờ phi phò nói: "Anh đang dùng thái độ gì để nói chuyện vậy hả? Anh không thể nói chuyện bình thường được sao?" "Tôi là phái nữ đó, anh không thể nhường tôi một chút sao?"
Người thanh niên kia bất đắc dĩ nói: "Tôi đây đang nói đạo lý với cô chứ gì nữa!"
Lý Duyên cả giận nói: "Ý của anh là tôi không nói đạo lý đúng không?" "Tôi đang nói với anh về vẫn để thái độ, anh thì lại mia mai bắt bẻ tôi!"
Người thanh niên kia lập tức im lặng.
Lý Tuấn Lôi vội vàng hoà giải: "Được rồi, được rồi. Chị, việc gì phải tức giận bởi mấy chuyện nhỏ này." "Chúng ta vẫn nên nói một chút về chuyện của chị Vũ Tuyết trước di." Lý Duyên bĩu môi nói: "Ai quan tâm anh ta làm đúng hay sai!" "Vũ Tuyết, dù sao thì loại đàn ông này chắc chắn không phải là đối tượng thích hợp để cưới gả đâu." "Cậu nhìn anh ta xem, lớn lên kiểu gì mà lại có khuôn mặt đáng khinh thế không biết, hãng quần áo trên người cũng chẳng có tiếng tăm gì hết." "Hơn nữa lại còn đến nhà vơ ở rể, làm công nhân quét dọn nhà vệ sinh trong bệnh viện." "Ôi trời ơi, rốt cuộc ông nội của cậu đang nghĩ cái gì vậy, sao lại để loại người này xuất hiện trong buổi giao lưu y học chứ." "Ngay cả thần y Kiệt cũng đổi xử khách khí với anh ta như thế. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Lý Tuấn Lôi cười mia mai, nói: "Chị, chị không phát hiện ra sao?" "Tất cà những người tin tưởng vào thằng cha đó đều là những người lớn tuổi." "Mọi người nói xem, có phải thẳng cha đó là kẻ dối trá chuyên đi lừa gạt những người lớn tuổi không?" "Hiện tại những người lớn tuổi trong nhà đều tương đối có chấp, cực kỳ dễ dàng bị lừa gạt, nhất là những lời từ bọn bip bợm giang hồ như anh ta." Hai mắt của Lý Duyên sáng lên: "Nghe em nói vậy, quả là rất có khả năng!" "Vũ Tuyết, hình như ông nội cậu đối xử với anh ta rất cung kính." "Cậu phải cần thận đẩy, loại người bịp bợm như anh ta có rất nhiều trò lừa gạt cao siêu." "Những người lớn tuổi trong nhà thường xuyên mắc lừa trò lừa gạt của bọn họ." "Hay là cậu đi nhắc nhở ông nội cậu xem? Thuận tiện cũng nhắc nhở thần y Kiệt đừng tin lời anh ta."
Hạ Vũ Tuyết nhíu mày, cô ta đã từng nghe rất nhiều trường hợp lừa gạt như thế này.
Chỉ là, không ngờ rằng có một ngày ông nội cũng gặp phải chuyện như vậy!
Sau khi cân nhắc một hồi, Hạ Vũ Tuyết lắc đầu: "Quên đi, tớ không đi nhắc nhở đâu." "Hiện tại ông nội của tớ đang cực kỳ tức giận về tớ, nếu lúc này tớ lại đi nói với ông ấy chuyện này, chẳng phải sẽ bị mắng sao!" "Quên đi, quên đi, cậu đừng quan tâm đến chuyện của anh ta nữa, kệ anh ta đi."
Lý Duyên gật đầu: "Cũng đúng, những người lớn tuổi thưong không nghe lời khuyên bào của chúng ta đâu." "Nếu cậu đi khuyên ông ấy, có khi ông ấy sẽ cảm thấy cậu đang hại ông ấy, bất hiếu với ông ấy." "Chỉ khi nào bị lừa dối và phải chịu thiệt hại lớn, ông ấy mới có thể biết được ai là người thực sự tốt với mình." "Kệ ông ấy đi, sau này khi bọn họ hối hận, để xem bọn họ có tin những người trẻ tuổi chúng ta không!"
Lý Tuấn Lôi cười nói: "Được rổi, chị Vũ Tuyết, không cần phải tức giận vì loại người này." "Chúng ta mau ra ngoài đi, cậu Sinh sắp đến rồi." "Cho dù tên họ Lâm kia thật sự có bàn lĩnh lớn bằng trời, chẳng lẽ anh ta còn có thể sánh được một sợi tóc của cậu Sinh sao?" "Vi loại người này mà làm lỡ việc gặp cậu Sinh, vậy thì quá uống phí!"
Hai mắt của Hạ Vũ Tuyết sáng lên, đúng là như thể thật.
Trong số rất nhiều người đến tham gia buổi giao lưu lần này, có người trẻ tuổi nào có thể đánh đồng cùng với Hoắc Thiên Sinh?
Mấy người bọn họ tới cửa chưa được bao lâu, một đoàn xe sang trọng chạy vào trong, những ai nhìn thấy cảnh tượng này đều rất kinh ngạc.
Lý Duyên cảm khái nói: "Người thừa kế của mười gia tộc lớn nhất ở Hà Nội quả nhiên không hề tắm thường. Trong thành phố Hài Tân, có ai có thể phố trương hơn thế này không?"
Một người bước xuống chiếc xe đua có giá trị hơn bảy mươi tỷ đi ở phía trước đoàn xe, không ai khác chính là Hoắc Thiên Sinh.
Nhìn thầy Hoắc Thiên Sinh bị đám người vây quanh ở giữa, hai mắt của Hạ Vũ Tuyết cũng sáng lên.
Có người phụ nữ nào lại không muốn người đàn ông của mình là người có thể thu hút được nhiều sự chú ý từ mọi người không?
Điểu kiện hiện tai của Hoắc Thiên Sinh vượt xa bất kỳ người đàn ông nào mà Hạ Vũ Tuyết từng thấy trước đây! "Gia thể tốt, dáng dấp còn đẹp trai như vậy." "Không được, không được. Mình sắp rơi vào tay giặc rồi."
Về mặt của Lý Duyên hiện rõ sự mê trai, dùng sức đẩy Hạ Vũ Tuyết: "Vũ Tuyết, cơ hội của cậu tới rồi, sao cậu còn không mau chóng tiến lên?"
Hai má của Hạ vũ Tuyết ửng đỏ, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo. Cô ta một nụ cười mà cô ta cho là xinh đẹp nhất để nghênh đón Hoắc Thiên Sinh. "Xin chào cậu Sinh, tôi là Hạ Vũ Tuyết, cháu gái của ông cụ Phong Thành Phong." "Ông nội của tôi bảo tôi đến chỗ này nghênh đón ngài, tôi đại biểu cho tất cả mọi người ở thành phố Hải Tân chào mừng ngài đến với thành phố Hải Tân."
Hạ Vũ Tuyết cười mỉm vươn tay.
Hoắc Thiên Sinh lại sững sờ, anh ta đánh giá Hạ Vũ Tuyết từ trên xuống dưới một phen, khóe miệng nở nụ cười đầy nghien ngẫm,
Đương nhiên là anh ta biết Hạ Thành Phong, đó là người bên cạnh Trần Phước Nguyên.
Lần này Trần Phước Nguyên ủng hộ Lâm Mạc Huy, cũng có nghĩa là đối đầu với nhà họ Hoắc.
Lúc này, cháu gái của Hạ Thành Phong lại đến hoan nghênh anh ta sao? Bọn họ đang muốn diễn màn kịch gì vậy?
Tuy nhiên, nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết có vẻ ngoài rất xinh đẹp, trong lòng Hoắc Thiên Sinh âm thầm cười mia mai.
Muốn chơi trò mỹ nhân kế với mình sao?
Hay lắm, vậy Hoắc Thiên Sinh này sẽ chơi đùa với bon ho! "Hóa ra là cô Tuyết, rất vinh hạnh khi được gặp cô!"
Hoắc Thiên Sinh cười khẽ, bắt lấy tay của Hạ Vũ Tuyết. Nhìn có vẻ như anh ta đang bắt tay với Hạ Vũ Tuyết, nhưng sau khi bọn họ nắm chặt tay, anh ta lại không buông ra.
Hạ Vũ Tuyết hơi sững so, cô ta bắt tay theo phép lịch sự. Tại sao Hoắc Thiên Sinh lại bắt lấy tay cô ta chặt như này, chẳng phải bình thường phải bắt tay một lát rồi buông ra ngay sao?
Chẳng lẽ là Hoắc Thiên Sinh vừa gặp đã coi trọng mình rồi? "Cô Tuyết, đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, cô có thể dẫn tôi đi tham quan một lúc không?"
Hoắc Thiên Sinh mỉm cười, hỏi.
Khuôn mặt của Hạ Vũ Tuyết hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục sự bình tĩnh, cũng mim cười nói: "Đương nhiên!"
Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Vũ Tuyết bị Hoắc Thiên Sinh nắm lấy tay, sau đó đi vòng quanh sân trước và sân sau.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Thiên Sinh đều không buông tay Hạ vũ Tuyết. Hạ Vũ Tuyết cũng không cường ép rút tay minh vé, nhìn hai người họ trông thật sự giống như một đôi trai gái yêu nhau.
Mặt mũi của đám người Lý Duyên tràn đầy phấn khích, nếu như Hạ Vũ Tuyết có thể tiến tới cùng với Hoắc Thiên Sinh, vậy thì chẳng phải về sau bọn họ có thể dựa vào mười gia tộc lớn nhất ở Hà Nội rồi sao?
Đám người đi một vòng lớn, cuối cùng đi đến căn phòng trên lầu.
Căn phòng này rất lớn, nhưng thật ra đây là một căn phòng hội nghị, của đại biểu các tình thành sẽ ngoi o các phòng riêng khác nhau.
Lâm Mạc Huy cũng đang ngôi ở trong căn phòng này, thần y Kiệt đã đi ra ngoài chào hỏi bạn cũ, tạm thời không có ở đây.
Ha Vũ Tuyết nắm tay Hoắc Thiên Sinh bước vào căn phòng. Khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy, sắc mặt của cô ta thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Cô ta vô thức muốn buông tay của Hoắc Thiên Sinh, nhưng Hoắc Thiên Sinh lại nắm chặt tay cô ta hơn, thậm chí còn trực tiếp ôm cô ta vào lòng mình.
Hạ Vũ Tuyết càng thêm xấu hổ, nhưng cô ta chỉ là một người con gái, làm sao có thể tránh thoát cái ôm của Hoắc Thiên Sinh, vì vậy cô ta chỉ có thể lúng tùng nói: "Cậu Sinh, nơi này là phòng nghi của tỉnh Hải Dương." "Trước tiên mọi người cử nghi ngoi ở nơi này một chut di!"
Hoắc Thiên Sinh khoác vai của cô ta, nghiêng đầu liếc Lâm Mạc Huy: "Cô Tuyết, ông nội cô chủ trì buổi giao lưu lần này đúng không?" "Tại sao con chó con mèo cũng có thể đi vào phòng nghi của tỉnh Hải Dương vậy?"
Hạ Vũ Tuyết vội vàng nói: "Cậu Sinh, vị kia là cậu Huy, là..."
Hoắc Thiên Sinh trực tiếp cắt ngang lời cô ta: "Là cái gì?" "Anh ta không hề có một chút quan hệ nào với tỉnh Hài Dương!" "Lâm Mạc Huy, nếu như tôi nhớ không lầm, anh đại biểu cho thành phố Hải Tân mới đúng!" "Làm sao vậy? Cảm thấy thành phố Hải Tân không có hy vọng, cho nên lúc này muốn nương nhờ vào tình Hài Dương hà?"