Thành phố Vân An.
Trong một quán trà vắng vẻ.
Vạn Thành Phong đang ngồi cùng với Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn. Tiền Trạch Nam hưng phấn: "Tên họ Lâm kia chết chắc rồi! Tôi đã nhận được tin tức, chiếc xe mà cậu ta lái đã bị người khác chém thành hai nửa. Chuyện này nhất định là do Trúc Diệp Kỳ làm! Ngoại trừ Trúc Diệp Kỳ, ai có được bản lĩnh như thế chứ?"
Trên mặt Vạn Thành Phong lộ vẻ lo lắng, ông ta nói: "Nói thì nói vậy, nhưng mà không tìm được thi thể, trong lòng tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm. Hay là các người đi hỏi Trúc Diệp Kỳ một chút, xem rốt cuộc hai người này còn sống hay đã chết?"
Tiền Trạch Nam trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Ông điên rồi à? Ai dám hỏi tới chuyện mà Trúc Diệp Kỳ làm chứ? Tôi nói với ông, ông cũng đừng lo lắng. Trúc Diệp Kỳ là ai cơ chứ, ông còn không biết hay sao? Chỉ cần cô ta ra tay, chắc chắn sẽ không lưu lại người sống.
Hơn nữa, ở bên cạnh con đường đó là một con sông. Tôi đoán, sau khi hai người này bị chém chết, thi thể sẽ bị ném xuống sông rồi. Nói không chừng bây giờ đã thành mồi cho cá rồi."
Cổ Tồn cũng đi theo gật đầu: "Đúng vậy. Ông không thấy Trúc Diệp Kỳ cũng chạy vào trong thành giết toàn bộ những tên lừa đảo đó sao? Nhiệm vụ chủ yếu của cô ta khi tới đây chính là giết chết Lâm Mạc Huy. Nếu như Lâm Mạc Huy chưa chết, sao cô ta có thể làm chuyện khác được chứ?"
Nghe vậy, cuối cùng Vạn Thành Phong cũng thở phào một cái: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt"
Tiền Trạch Nam tiến lại gần Vạn Thành Phong, thấp giọng nói: "Ông Thành Phong, chuyện của Lâm Mạc Huy, tôi giúp ông giải quyết rồi. Vậy chuyện của tôi...
Vạn Thành Phong trầm giọng nói: "Không thành vấn đề. Sau khi tôi trở về, tôi sẽ giúp ông phá sập công ty dược phẩm Hưng Thịnh. Đến lúc đó, Tái Tạo Hoàn vẫn sẽ rơi vào tay ông, ông vẫn là người đứng đầu tỉnh Tô Vân!"
Tiền Trạch Nam không khỏi vui mừng: "Cảm ơn ông Thành Phong!"
Trong mắt Vạn Thành Phong loé lên một tia nguy hiểm, ông ta nhìn về phía Cổ Tôn: "Cái đó của tôi đâu?" Cô Tôn lạnh lùng cười một tiếng, sau đó đưa cái hộp nhỏ cho Vạn Thành Phong.
Vạn Thành Phong mở hộp ra, phát hiện bên trong là một đống trứng trùng màu trắng. "Trong này là trứng của cô trùng mà tôi đã nuôi mười ba năm, chúng được đặt tên là cổ không hình. Loại cổ trùng này có tác dụng rất chậm, cần hai ba ngày mới có thể làm cho người khác trúng cổ. Nhưng mà cho dù có thực lực mạnh đến cỡ nào, đối phương cũng không thể chống lại cổ này. Chỉ cần cho tôi đủ thời gian, ngay cả sáu vị vua ở trong thiên hạ tôi cũng có thể khiến bọn họ trúng cổ.
Với tình hình hiện tại, anh cả của ông không hề đề phòng ông, ông có thể ung dung đến gần ông ta, đây là một cơ hội tốt. Không tới ba ngày, chắc chắn ông ta sẽ bị ông khống chế! Đến lúc đó, tài sản của toàn bộ nhà họ Vạn đều là của ông!"
Cổ Tôn đắc ý nói.
Vạn Thành Phong vui mừng quá đỗi: "Thật sao?" "Quá tốt rồi! Có cổ này, tôi hoàn toàn có thể nắm nhà họ Vạn trong tay rồi. Tiền Trạch Nam, Cổ Tôn, chờ sau khi tôi nắm được nhà họ Vạn, về cơ bản chút chuyện nhỏ kia của hai người không được tính là chuyện! Đừng quên, nhà họ Vạn của tôi là một tồn tại có thể chống lại sáu vị vua.
Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn vui vẻ không thôi, Tiền Trạch Nam phấn khích nói: "Ông Vạn Phong, chỉ cần ông và chúng tôi liên thủ, thiên hạ này không có chuyện này chúng ta không làm được":
Vạn Thành Phong cười ha ha: "Nói không sai! Hừ, ba người chúng ta liên thủ, cho dù là Tiết Ngũ Gia gì đó, tôi cũng dám tế ông ta cho cổ. Chờ tôi giải quyết chuyện trong dòng họ xong, tôi sẽ tự mình giết tới thành phố Hải Tân.
Hừ, xem như là Nam Bá Lộc may mắn, chạy đến Bắc Giang chịu chết. Nếu không thì ngay cả ông ta tôi cũng giải quyết nốt luôn. Tôi muốn để cho người trong thiên hạ này biết, mười gia tộc lớn chúng ta không phải là nhân vật rác rưởi nào cũng sánh được!"
Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn đều trở nên hưng phấn, có nhà họ Vạn làm chỗ dựa sau này hai người bọn họ cũng có thể xông pha rồi.