*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Đình Hùng lại gật gật đầu: "Lưu rồi, nhất định phải lưu số điện thoại.".
"Tài sản của tổng giám đốc Chinh giá trị hơn 35000tỷ, cùng với nhà chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối.". "Con trai ông ấy, một sinh viên đứng đầu của Đại học Cambridge, và là phó chủ tịch của công ty, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp quản công ty.".
"Như vậy xem ra, so với Thôi Nguyên Vũ trước đó tốt hơn nhiều rồi.".
"Hoàn cảnh nhà ta, tất nhiên thích hợp tìm một người con rể như vậy!". Phương Như Nguyệt vui mừng nói,
"Ông cũng nghĩ vậy, tôi cũng thế.". "Nhân tiện, tôi nghe nói ông Triệu và gia đình còn sống ở biệt thự khu Đảo Xanh?".
"Trời ạ, đó là khu dân cư cao cấp nhất ở thành phố Hải Tân.".
"Ông già trước đây mấy năm liền từng vào biệt thự khu Đảo Xanh, khoe khoang bao nhiêu năm".
"Sau này, chúng ta sẽ thường xuyên ra vào biệt thự khu Đảo Xanh, ha ha, đoán xem những người trong nhà họ Hứa có tức chết không!".
Hứa Đình Hùng cũng gật đầu vui mừng.
Hai người bước vào đại sảnh chỉ thấy trong đại sảnh ít người hơn rất nhiều.
Vừa rồi họ đang ngắm cảnh biển mây, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra trong hội trường.
Gọi cho Hứa Thanh Mây, nhận ra rằng họ đã đến phòng VIP.
Dù sao bọn họ vẫn có chút khó hiểu, phòng VIP của tiệc rượu Vân Đình chỉ có những nhân vật lớn thực sự ở thành phố Hải Tân mới có thể vào được.
Làm thế nào mà bọn họ có thể đủ điều kiện bước vào phòng VIP này, mới trong lần đầu tiên tham dự tiệc rượu Vân Đình?.
Tuy nhiên, khi bọn họ đi vào đã nhìn thấy bà Dung, bọn họ ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Năng lực của lão bà này thật là không nhỏ" Phương Huệ xúc động thở dài.
Hứa Đình Hùng gật đầu liên tục: "Thật may là bà ấy nhận Thanh Mây là con gái nuôi".
"Chút nữa nói chuyện với người ta khách khí chút. Từ nay về sau, bà ấy là quý nhân của nhà họ Hứa, hiểu chưa?".
Phương Như Nguyệt cười nhẹ: "Yên tâm, tôi không phải kẻ ngốc.".
Hai người bước tới bàn, Phương Huệ liền bước tới chỗ bà Dung, niềm nở chào hỏi, khác hẳn vẻ lạnh lùng trước đó.
Hứa Thanh Mây đứng bên cạnh không nói nên lời.
Trước đêm nay, Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng đầy chế nhạo khi nhắc đến bà Dung.
Bây giờ tốt hơn rồi, không ngừng khen ngợi, nhiệt tình nói chuyện, thật sự như thể là người thân của mình, khiến THứa Thanh Mây cảm thấy khó chịu.
Mấy người ngồi xuống, thức ăn đã mang đến.
Tổng Lan Ngọc cầm ly rượu lên, cười nói: "Em Thanh Mây, ly rượu đầu tiên này, nói gì chị cũng phải uống cùng em một ly!".
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: "Tổng giám đốc Tống, sao lại thế này?".
"Tại sao?" Tống Lan Ngọc nhìn bà Dung cười nói: “Mấy năm trước, chị đã nói với bà Dung rằng tôi sẽ nhận bà ấy là mẹ nuôi."
"Triệu phu nhân còn chưa trả lời, chị đã ra khỏi nhà rồi.".
"Khi chị trở lại, bà Dung lại đột nhiên có thêm người con gái là em rồi!".
"Em cướp mất mẹ nuôi của chị rồi, em nói xem, có phải nên kính chị một ly không?". Hứa Thanh Mây chợt nhận ra, mỉm cười: "Tổng giám đốc Tống, chị nói đùa rồi.".
"Nào, ly rượu này, em kính chị!". Hai người phụ nữ uống rượu và không khí rất hòa hợp.
Một vài người giàu có ở thành phố Hải Tân đang ngồi vào bàn, họ đều dồn dập đến kính rượu Lâm Mạc Huy Hứa Thanh Mây.
Trò chuyện một hồi, Lý Ban ẫn, người giàu thứ bảy ở thành phố Hải Tân, đột nhiên nói: "Bà Dung, sao không thấy bà đeo vòng tay của gia tộc?".
Mọi người nhìn qua thì đều biết nguồn gốc chiếc vòng của bà Dung.
Bà cụ họ Triệu cười nói: “Tôi muốn truyền chiếc vòng này cho con gái tôi".
"Trước đây tôi không có con gái, nên tôi phải tự đeo.".
"Bây giờ, tôi có con gái rồi, đương nhiên phải truyền cho con gái!". Trong khi nói chuyện, bà Dung nhìn
Hứa Thanh Mây một cách ân cần. Vẻ mặt của Hứa Thanh Mây hơi đỏ, chiếc vòng tay của bà Dung rất có ý nghĩa.
Tuy nhiên, việc cô đã không giữ được chiếc vòng khiến cô rất ngượng ngùng.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt hơi xấu hổ, nhưng không quan tâm lắm.
Nó không phải chỉ là một chiếc vòng tay thôi sao? Nó có thể đắt đến mức nào chứ?.
Những người này đang nói dối, cố làm ầm ĩ thôi.
Mọi người trong phòng đều sững sờ, Lý Ban Mẫn run lên: "Bà Dung, bà đưa chiếc vòng ngọc của gia đình mình cho cô Mây?".
Tổng Lan Ngọc thậm chí kêu lên: "Bà Dung, có đúng không?".
"Bà.. bà thật sự đưa chiếc vòng ngọc cho cô Mây sao?".
Bà Dung gật đầu: "Đương nhiên!".
"Tôi chỉ có một đứa con gái này, không đưa cho nó thì đưa cho ai?".
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tống Cư Hàn nhìn Hứa Thanh Mây, trong lòng thành khẩn nói: "Tổng giám đốc
Hứa, bà Dung thật sự rất tốt với em.".
"Em đừng bao giờ phụ lòng tốt của bà Dung!".
Lý Ban Mẫn gật đầu thở dài: "Nói đến chiếc vòng ngọc này, tôi liền nghĩ đến ông Triệu.".
"Hầy, năm đó công việc kinh doanh của tôi thất bại, tôi nợ hơn 7000 tỷ, lúc đó tôi đã rất tuyệt vọng.".
"Nếu không phải ông Triệu dùng chiếc vòng ngọc bội này bảo đảm, để cho tôi khắc phục lại, e rằng ta, Lý Ban Mẫn tôi, đã chết chắc rồi!".
Bụp một tiếp, chiếc thìa trong tay Phương Như Nguyệt rơi xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?" Mọi người cùng nhìn.
Phương Như Nguyệt chết lặng, Hứa Đình Hùng cũng kinh hoàng.
Tống Lan Ngọc: "Sao vậy?". "Cần giúp gì không?".
Hứa Đình Hùng tỉnh táo lại một chút, lại xua tay: "Không... không có gì..". "Bà ấy không cẩn thận làm rơi độ đồ ăn". "Uh, tổng giám đốc Lý, anh.. anh vừa nói nợ hơn 7000 tỷ?".
Lý Ban Mẫn gật đầu: "Đúng vậy, hồi đó do kinh doanh thất bại.".
Hứa Đình Hùng: "Nhưng là, hơn 7000 tỷ, ông Triệu.. cái vòng tay ngọc